Một nhà buôn sai con trai đến người có trí tuệ nhất trên thế giới để học hỏi bí mật của hạnh phúc. Trải qua bốn mươi ngày gian nan vất vả, cuối cùng, cậu thiếu niên đã đến ngôi thành nhỏ của bậc trí giả.
Cậu thiếu niên đi vào thành và chứng kiến một cảnh tưởng náo nhiệt khác thường: các nhà buôn ra ra vào vào, góc nào cũng có người đang bàn bạc trao đổi. Một đội nhạc nhỏ đang diễn tấu bản nhạc êm dịu. Trên một chiếc bàn kín những món ăn của địa phương, bậc trí giả đang lần lượt tiếp chuyện từng người. Cậu thiếu niên phải chờ hai tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.
Bậc trí giả chăm chú lắng nghe cậu thiếu niên trình bầy nguyên nhân mình đến đây, nhưng ngài bảo hiện giờ không có thời gian nói về bí mật của hạnh phúc. Ngài đề nghị cậu thiếu niên đi một vòng trong cung điện của mình, sau hai tiếng đồng hồ lại đến gặp ngài. “Cùng thời gian đó tôi yêu cầu cậu làm một việc” - Bậc trí giả vừa nói vừa đưa cho cậu một chiếc thìa canh đựng hai giọt mỡ - “Trong khi đi đường, cậu phải cầm tử tế, không được để mỡ rớt ra ngoài thìa”.Cậu thiếu niên bắt đầu đi lên đi xuống các bậc thềm của cung điện, cặp mắt luôn chăm chăm nhìn vào thìa mỡ không rời. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cậu thiếu niên đã về đến trước mặt bậc trí giả.“ Cậu có nhìn thấy tấm thảm Ba Tư trong nhà khách của ta không? Có trông thấy vườn hoa mà các nghệ nhân làm vườn đã bỏ ra mười năm tâm huyết tạo dựng nên không? Có nhìn thấy những cuốn văn hiến da cừu xinh đẹp trong thư viện của ta không?” - Bậc trí giả hỏi ngay khi nhìn thấy cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên hết sức lúng túng, thật thà thừa nhận cậu không nhìn thấy gì hết. Trong thời gian ấy cậu chỉ quan tâm đến việc bậc trí giả giao cho, không để cho hai giọt mỡ chảy khỏi thìa.
“Vậy thì cậu hãy đi một vòng nữa xem những vật quý lạ ở đây của ta” - Bậc trí giả nói - “Nếu cậu không hiểu gia đình của một người, cậu không thể tin người đó”.
Cậu thiếu niên nhẹ nhõm hẳn người, cầm chiếc thìa, lại đi dạo một lượt quanh cung điện. Lần này cậu chú ý đến mọi tác phẩm nghệ thuật treo trên trần và trên tường, ngắm cảnh núi trong vườn hoa và chung quanh, nhìn thấy những bông hoa tười tắn và những tác phẩm nghệ thuật được bố trí tử tế đúng vị trí của nó. Khi cậu trở về đứng trước mặt bậc trí giả, cậu có thể kể lại cặn kẽ mọi thứ đã nhìn thấy.
“Nhưng hai giọt mỡ ta trao cho cậu đâu rồi?” - Bậc trí giả hỏi. Cậu thiếu niên nhìn cái thìa, thấy mỡ đã chảy hết.
- “ Vậy thì lời khuyên duy nhất của ta đối với cậu” - Bậc trí giả nói - “Bí mật của hạnh phúc là ở chỗ trong khi thưởng thức cảnh đẹp mới lạ trên thế giới, không bao giờ được quên hai giọt mỡ trong thìa canh”.
PAOLUO.KEAILUE
Vũ Công Hoan dịch
—–
Có ai hiểu ý nghĩa câu chuyện này không? Nó ám ảnh mình… nhưng thực mọi câu trả lời dường như đều chưa thoả đáng… Bí mật của hạnh phúc…?