Ngày anh đi, em không khóc. Nước mắt dành cả cho anh những ngày nằm viện rồi. Nước mắt từ trái tim tinh khôi của người con gái khiến thần chết chẳng thể cướp nổi anh, để rồi anh tự bỏ em đi bên ai khác, ai đó bình thường, chẳng đặc biệt bằng em.
Em thích đi trong mưa, thích ăn kem lúc trời thật lạnh, thích thả hồn vào những bài thơ tình buồn, thích lang thang một mình trong công viên nhìn lá vàng rơi.
Em thích cà phê không đường không đá, thích lao xe đi vùn vụt trên đường nhả khói lại đằng sau, thích nghe nhạc rock, thích đọc tiểu thuyết tình cảm lại thích xem phim hành động và ghét hoa hồng.
Em thích những thứ trái ngược nhau hoàn toàn, cũng như cái tính thất thường của em. Bạn bè nói khi thấy em vui vẻ nhí nhảnh, lúc lại thấy như cả thế giới này đều có lỗi với em. Còn anh? Anh hỏi: “Sao người con gái tình cảm và sâu sắc như em lại có thể thích vị đắng cà phê?”. Sao anh không tự hỏi vì sao mình cũng thích cà phê không đường không đá?
Anh nói tình yêu thật thú vị, ngọt và đắng như sôcôla. Nhưng thế thì đơn giản quá. Ngậm một viên sôcôla sẽ thấy ngay cả vị ngọt và đắng hoà quyện nhau. Còn cà phê? Anh hãy thử một lần nghe vị cà phê đi, thơm mà đắng ngay cả khi chưa uống.
Em thích ngồi lặng im nhìn từng giọt cà phê rơi tí tách nhưng lại thích uống một hơi hết ly để vị đắng đốt cháy tim gan, để khi đêm về mới thấy ngọt ở đầu môi lại có lúc đắng ngắt trong lòng.
Tình yêu của mình cũng như ly cà phê kia, thơm tho ngọt ngào nhưng đắng đến cháy lòng khi nước mắt em rơi những ngày anh nằm viện. Em thấy ngọt khi tay em nằm gọn trong tay anh, hạnh phúc không nói lên lời khi trời đông làm bàn tay em lạnh giá mà anh vẫn thấy nó ấm áp.
Nhưng đắng lắm bởi bàn tay ấy chẳng thể giữ nổi anh đến trọn đời. Đắng lắm khi anh đã sánh vai cùng người con gái khác. Đắng không chỉ vì anh đã ra đi mà còn đắng khi anh quay trở về. Đắng vì trái tim anh không muốn mất em nhưng lại không chỉ có riêng em. Đắng khi mỗi tối anh vui vẻ bên cô gái kia nhưng lại thức trắng đêm để nhắn tin cho em. Đắng khi anh nói chỉ yêu mình em nhưng vòng tay anh lại không dành cho em.
Thật đắng khi anh quay trở về hỏi em có muốn bắt đầu lại tình yêu ấy không và em phải trả lời: "Tình yêu ấy luôn sống trong em sao phải bắt đầu lại từ đầu? Nhưng tự tin để giữ gìn nó đến trọn đời thì em không còn đủ nữa".