Loanh quanh trong những ký ức vui buồn về những câu chuyện cổ tích ngày thơ bé. Day dứt với những nhân vật kém may mắn, tớ vẫn hằng mơ một ngày nào đó có thể thay đổi được số phận của họ. Một chặng đường rất dài và viển vông, nhưng hãy cứ thử xem thế nào nhỉ?!... Bắt đầu bằng một câu chuyện được hư cấu lại nhé! Câu chuyện của chàng trai luôn mang cái vỏ ốc bên mình, để rồi một ngày chàng chết đi và những mạnh vỡ vụn của vỏ ốc bay đi khắp nơi, ai đụng vào nó sẽ lại mang một cái vỏ ốc lên người...sẽ lại chịu đau khổ..
...nhưng tớ sẽ thay đổi cái kết!
Ngày xửa ngày xưa có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu. Nó xa lánh tất cả, nó chỉ sống cho riêng nó mà thôi. Thế giới của nó bó hẹp trong cái vỏ ốc chật trội và tăm tối, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương bên ngoài. Nó tự nói với chính mình rằng: "Ta chẳng cần gì cả, trong cái vỏ ốc này cũng đã có hơi hướng của đại dương rồi."
Năm tháng cứ dần trôi qua, đến một ngày con ốc cảm thấy chán chính cuộc sống mà nó đang chọn lựa sống. Cuối cùng nó cũng hiểu ra rằng nó không thế tiếp tục ma mị mình thêm nữa, nó cần thay đổi, cần sống một cuộc sống khác đi, xứng đáng với nó hơn.
Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nói với cái nhìn đầy thương hại và rồi ngài cũng đồng ý giúp nó toại nguyện.
Điều kỳ diệu trong thế giới cổ tích đó là biến những điều huyền hoặc thành sự thật. Và vị thần biển đã ưu ái cho con ốc một điều diệu kỳ đó là đưa con ốc biển lên bờ và hóa thành một chàng trai.
Tuy rằng mang vóc dáng của con người nhưng vì chàng trai vẫn là con ốc biển nên không thể sống thiếu chiếc vỏ ốc bọc quanh mình được. May mắn là vị thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc ấy vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc nếu chạm vào người chàng hay thấy chàng lúc thiếu ánh nắng mà thôi.
Chàng trai bắt đầu một cuộc sống mới, được mọi người yêu quí và tin cậy. Không ai biết đó là con ốc biển đội lốt người.
Khi đã giả dối mà không muốn bị phát hiện thì chỉ còn cách duy nhất là tiếp tục giả dối mà thôi. Và chàng ốc tiếp tục dấn mình lún sâu vào sự giả dối, đánh lừa mọi người để lấy được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp chàng luôn giữ khoảng cách, không để một ai đến gần vì sợ rằng họ sẽ chạm vào chiếc vỏ ốc vô hình chàng đang mang.
Lẽ ra điều bí mật này sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng một ngày kia chàng ốc yêu một cô gái. Mối tình đó trở thành nghiệt ngã vì chàng ốc phải lừa dối ngay cả với người yêu mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc lại càng phải giữ khoảng cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta sẽ khó lòng có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được.
Vào một hôm chàng ốc bị ốm và cô gái đến thăm. Thấy chàng nằm thiêm thiếp ngủ, cô gái thương quá nên nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu. Cô kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng và cô hoảng sợ bỏ chạy.
Chàng trai chán nản từ bỏ thế giới loài người. Chàng quay trở về cái hốc đá dưới đáy biển ngày xưa của mình.
Nhưng chàng không huyền hoặc mình như trước nữa. Chàng ốc nhớ cô gái, nhớ tiếng cười cô, giọng nói của cô, nhớ ánh mắt đầy trìu mến cô dành cho chàng. Chàng nhớ cả thế giới loài người nữa, những người hàng xóm tốt bụng, những bạn đồng nghiệp dễ mến.
Chàng sợ sự cô độc. Chàng ốc chạy đến bên vị thần biển và cầu xin ngài hãy gỡ bỏ chiếc vỏ ốc ra khỏi người chàng. Vị thần biển lắc đầu từ chối, chàng ốc sững sờ, ủ rũ và tuyệt vọng. Chàng tự hỏi: "Tại sao làm một người bình thường khó thế nhỉ?"
Chàng cúi chào vị thần biển và dượm bước chân đi thì vị thần nói: "Con sẽ tự làm được chiếc vỏ ốc của mình mất đi, nếu con cởi mở hơn."
Và chàng ốc bắt đầu học cách cởi mở chính mình. Điều đầu tiên là chàng ốc đến gặp cô gái để kể hết câu chuyện về cuộc đời mình. Nghe xong cô gái òa khóc tựa vào chàng.
Chàng ốc vui mừng lắm, dù không thể ốm lấy nàng nhưng ít ra chàng vẫn có thể là chỗ dựa cho cô.
Với tình yêu của cô gái và với sự cố gắng để cởi mở mình hơn của chàng ốc thì một ngày kia chiếc vỏ ốc cũng dần tan biến mất. Chàng ốc và cô gái sống hạnh phúc bên nhau.
Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cuộc đời. Họ là những kẽ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định mình nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai tốt nhưng cũng có những "diễn viên" diển rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thuơng và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn mỏi dưới chiếc vỏ ốc ấy, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng.
Tớ đã thay đổi cái kết, để chàng ốc sống thật với mình, không phải giả dối để lấy lòng tin nữa và nhất là không phải giả dối với chính người yêu mình.