VS Guild's 4rum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
VS Guild's 4rum

4rum for all VS members.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )

Go down 
2 posters
Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 8:20 pm

Câu chuyện 1

Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu
được từ trong rừng lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận
điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.



Câu chuyện thứ hai:

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.



Câu chuyện thứ 3

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
mình đã làm."
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.


Được sửa bởi VạnKiếpSầu ngày Tue Jul 08, 2008 12:53 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 8:21 pm

Câu chuyện thứ 4
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
các họa sỹ nổi tiếng.
Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”



Hãy đọc những dòng này và hãy nghĩ về nó:
- Nếu sáng nay bạn thức dậy khoẻ mạnh, nghĩa là bạn hạnh phúc hơn 1 triệu
người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.
- Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những
phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh
phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.
- Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn
hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1
mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
- Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi
quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.
Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì :
- Có ai đó nghĩ đến bạn
- Bạn ko nằm trong số 2 tỷ người mù chữ
- Bạn có máy tính
Nếu nhìn Thế giới dưới góc độ như thế này ta sẽ thấy rằng chúng ta, những
con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhân ái và trí thức đến mức
nào !
Bạn hãy nghĩ về điều đó !


HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng -
ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang
diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :

- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận
động này.

Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller
nói tiếp:

- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm
đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".

Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".

Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ
chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang
lên :

- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.

Ông John Keller kết luận :

- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến
tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình
thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi
trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống
chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi
con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ
nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành
động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương
xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que
diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những
hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
đau khổ và cái ác.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 9:27 pm

Xin thầy hãy dạy cho con tôi
(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi
trường nơi con trai ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho
cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một
con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh
đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy
hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động
của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè
phố...
Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm
vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.
Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy
cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những
kẻ dễ bị đánh bại nhất...
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho
cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc
sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và
những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người
xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và
cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy
theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin
thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm
lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết
rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự
ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao
nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào
thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi
vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt
cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản
thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng
hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc
và may mắn
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 9:27 pm

Hãy theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình

"Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi
ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức
những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do
thanh niên thực hiện.
Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:
- Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi
tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống
cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc,
người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang
trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc
học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu
bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm
chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.
Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng
200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài
làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của
thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
- Em đã hoạch định một việ mà em không thể làm được. Ước mơ của em
không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình
không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại
bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm
số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý
kiến.
-Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bẻ liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo
của mình
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
của mình.
Kể đến đây Monty dừng lại và hỏi tôi:
- Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé
trong câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó
đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi
nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :"Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi
đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm
thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó" . Nghe thầy nói thế, tôi
vội đáp "Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn
những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo
đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình"
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 9:29 pm

HẠNH PHÚC VÔ BIÊN

Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện.
Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông
ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.
Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa
công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian
để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa
sổ. người kia, mỗi chiều lại chờ đợiđược sống traong cái khỏanh khắc 1
tiếng đó-cái thời gian mà thế giớ của người đó mở ra sống động bởi những
họat động và màu sắc bên ngòai.
Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn
trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình
nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những
cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành
phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động.
1 chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòab diễu hành đi ngang qua.
Du` ko nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong
tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm trôi dần….
1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông
bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến
mang ông đi. 1 ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến
bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp
gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.
Oâng căng thẳng nhìn ra cửa sổ.Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.
Oâng hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã
mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng
người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng ko thấy được bức tường
nữa. Cô nói : “Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên”.
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất
chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng
hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.


Vô Đề

Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam...
Vừa xuống sân bay,anh gọi điện về cho ba mẹ
"Thưa ba mẹ...con đã trở về..."
"Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí,hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn
nhìn thấy con.."
"Con còn có một người bạn đi cùng nữa,và con muốn ba mẹ đón nhận bạn
ấy như người trong nhà"
"Một người bạn ư?Thật là tuyệt vời !"
"Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường,bạn ấy bị cụt một tay
và một chân"
"Ồ,con yên quí,có lẽ ..con nên ....gửi bạn vào một trại thương binh nào đó,và
bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?"
Người lính im lặng và cúp máy....
Bốn ngày sau,ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát,con trai của ông
bà đã nhảy lầu tự tử."Tại sao lại vô lí như vậy?Nó có gia đình,nó lại vừa
được trở về từ cõi chết.."
Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát,vừa bước chân vào chỗ để
xác,hai người kinh ngạc dừng bước...
Con trai của họ,bị cụt một chân và một tay.....


Truyền thuyết về trái Đào.

Lâu lắm rồi ở miền Bắc Trung Quốc nọ có một làng nhỏ nằm heo hút trên
một ngọn núi cao chỉ vài gia đình sống ở đó.Trong làng ấy có một chàng trai
dũng cảm với trái tim tấm lòng nhân hậu tên là Đào tử. Mọi nguời trong làng
đều rất yêu mến chàng. Cũng ở trong làng ấy có một cô gái tên là Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ xinh đẹp, thông minh lại đàn hay hát giỏi. Đào Tử coi Tiểu Mỹ như
em gái mình. Họ hay cùng nhau nói chuyện và ca hát, dần dần họ yêu nhau
từ lúc nào cũng không hay. Tiểu Mỹ và Đào tử yêu nhau lắm nhưng khổ một
nỗi Tiểu Mỹ lại là một nàng tiên và chẳng bao lâu nữa sẽ phải về trời. Do
Tiểu Mỹ rất yêu Đào Tử nàng không muốn làm chàng đau khổ cho nên một
hôm Tiểu Mỹ lạnh lùng nói với Đào Tử rằng:Thực ra người mà em yêu phải
là người cực kỳ dũng cảm, nhưng anh lại không khống chế nổi tình cảm của
em điều này cho thấy anh không phải là người dũng cảm nhất. Khi nào anh
trở nên dũng cảm nhất em sẽ quay lai với anh.Thế rồi từ đó họ không gặp
nhau nữa.
Lời nói của Tiểu Mỹ in sâu vào trong lòng Đào Tử.Chàng ở vào thế tiến thoái
luỡng nan:Yêu Tiểu Mỹ nhưng nàng không yêu, cố quên nàng đi nhưng
không quên nổi.Trái tim chàng lúc đập rộn ràng lúc thì băng giá. Khuôn mặt
chàng đã mất dần màu máu,trái tim chàng đã bị cứng lại. Một hôm họ tình
cờ gặp nhau Đào Tử nói cho Tiểu Mỹ nỗi đau khổ của mình, chàng nói với
Tiểu Mỹ:'"Trái tim anh đã băng giá và khô cứng.anh rất yêu em, anh yêu em
bao nhiêu thì tim cứng bấy nhiêu. Anh không tin là em không yêu anh, anh
chỉ muốn xem xem, trái tim em có phải vì Tình yêu mà cũng băng giá. "Sống
trên cõi đời này không còn ý nghĩa gì đối với đôi trai gái này cho nên họ cùng
móc trái tim của mình ra cho nhau xem và cùng chết. Nguời dân cùng làng vì
cảm động trước mối tình của đôi trai gái cho nên đã chôn hai người cùng với
nhau. Cùng đêm đó có một trận mưa lớn suốt đêm,dân làng nghe thấy có
tiếng nói chuyện ở ngoài đường cái nhưng chẳng ai dám ra xem là có
chuyện gi? Thế rồi sáng hôm sau, trên ngôi mộ của đôi trai gái mọc lêm một
cái cây nhỏ, trên cây mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt. Hoá ra
là xác của Đào Tử mọc thành cái cây .Dân làng vì để tưởng nhớ tới Đào Tử
chàng trai dũng cảm đã lấy tên chàng đặt cho cái cây ấy. Còn về Tiểu
Mỹ,nàng đã hoá thành nhũng bông hoa màu hồng ấy. Sau khi chết linh hồn
của nàng bay về trời nhưng nàng vẫn còn lưu luyến với mối tình ở duới trần
gian Vương mẫu nương nương cảm động trước tình cảm ấy đã phong cho
nàng cái tên Đào hoa nương nương tượng trưng cho Tình yêu.
Hè năm đó, trên cái cây ấy kết đày những quả có có hình trái tim gắn liền
với nhau.Những người biết câu chuyện này thường sợ cây Đào đau cho nên
họ đợi cho quả Đào có màu đỏ và trở nên mềm thì mới ăn. Kỳ thứ trong quả
Đào còn có một cái hạt cứng bảo vệ trái tim đã hoá đá.
Từ năm đó trở đi nguời dân ở đây coi hoa Đào là loại hoa tượng trưng cho
Tình yêu, gỗ của cây Đào dùng làm bùa tránh tà.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeFri Jul 04, 2008 9:31 pm

Vô Đề 2

Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh
đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ
chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi
người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na...Trong vùng ko ít
đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến
điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa
ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của
người vợ,la` 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi
trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai
bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi
những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn
lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm
cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối
lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là
người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già
nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé
chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già
bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên
lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
-Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko thể
nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được


TRÁI TIM - BỘ ÓC VÀ CÁI LƯỠI

Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ
nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.
Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho
ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn,
cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao
siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ
óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ
là vàng bạc."
Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy
mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân
thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự
khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao
siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."
Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản
xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói
những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không
một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên
chai đá như những tháng hè nóng bức.
Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc
miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng
kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng
này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái
tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng
tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.

BA CHÚC CON ĐỦ

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở
các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được
ngắm nhiều người .Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :phải nhìn mọi người "
chào " và " tạm biệt " .Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt .
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân
bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt " .Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh
phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của
mình .Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn rất
nhiều điều quý giá khác .Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng
cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi
chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau ... đó là những hình ảnh
mãi mãi nằm trong tâm trí tôi .
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy .Có 1
lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút
giây cuối cùng .Họ ôm nhau và người cha nói : " Ba yêu con, ba chúc con
đủ ".Rồi cô gái đáp lại :" Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn
và cần khóc .Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư
của ông ấy nên không nói gì .Bỗng ông quay lại chào tôi và :
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không
gặp nữa ?
+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩng biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -
Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất .
+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói :" Ba chúc con đủ " .Tôi có thể
biết điều đó có ý nghĩa gì không ?
Người cha già mỉm cười : Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua
nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ
lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói :" Ba chúc con đủ ", tôi
muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được
nó .
Rồi ông lẩm nhẩm đọc :" Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm
hồn con trong sáng .Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con
luôn sống .Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui
nhỏ nhất .Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng .Ba chúc con
đủ mất mát để con yêu quý những gì con có .Và ba chúc con đủ lời chào để
có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng .
Ông khóc và quay lưng bưóc đi .
Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "
Về Đầu Trang Go down
BiSun
Thượng Cấp
Thượng Cấp
BiSun


Tổng số bài gửi : 82
Join date : 30/06/2008

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 8:56 am

[quote=

Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "[/quote]

~~> Đủ niềm tin + hy vọng để chờ con gái way về
Truyện hay wa' thúc oai Mad:x
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 4:23 pm

HỘP GIẤY THỨ 11
Mục sư Bill Simpson
Bạn nhớ nhất ngày lễ Tạ ơn nào mà bạn đã trải qua trong đời mình? Tôi xin
kể lại câu chuyện của tôi. Vào ngày đó, nhà thờ ghi danh sách mười gia
đình nghèo nhất để phát mười hộp thức ăn. Khi chúng tôi gói những hộp
thức ăn này trong hội từ thiện thì những gia đình đang chờ đợi một cách
sung sướng. Những hộp thức ăn này là những thức ăn ngon nhất đối với họ
trong nhiều tháng nay. Khi họ đang lấy hộp thức ăn của mình, một gia đình
lại vừa mới tới. Cha, mẹ và ba đứa trẻ bước ra khỏi một chiếc xe tải cũ kỹ
và bước vào trong phòng. Họ là một gia đình mới, không có tên trong danh
sách. Họ nghe nói nhà thờ có phân phát thức ăn.
Tôi giải thích rằng chúng tôi không có dư thức ăn cho một gia đình nữa. Khi
tôi cố gắng nói với họ rằng tôi sẽ làm hết sức mình, một điều kỳ diệu đã xảy
ra. Không nói một lời, một người đàn bà đặt xuống hộp thức ăn của mình rồi
nhanh chóng tìm một hộp không để bên cạnh. Bà ta chuyển một số đồ từ
hộp thức ăn của bà ta vào hộp không này. Ngay sau đó những người khác
cũng làm theo bà ta, và những người nghèo khổ này đã có được hộp thứ 11
cho gia đình mới.

Vòng tròn cuộc sống

Một buổi chiều nắng đẹp, người đàn ông nọ ra biển câu cá. Ông ta nằm thư giãn trên bãi biển, cắm cần câu trên cát trắng sợi dây câu dài vươn tít ra ngoài xa, bập bềnh với sóng xanh. Ông lim dim mắt tận hưởng nắng chiều ấm áp.

Đúng lúc đó, một nhà doanh nghiệp trẻ từ đằng xa đi tới. Nhìn thấy người đi câu, anh ta bèn lại gần để trò chuyện:

- Bằng cách này ông chẳng thể kiếm được nhiều cá đâu! Lẽ ra ông nên làm việc thì tốt hơn.

Người đi câu ngước nhìn lên:

- Vậy ư? Nếu tích cực làm việc thì tôi sẽ được những gì nào?

- Ông sẽ có tiền và có thể mua được tấm lưới lớn, bắt được nhiều cá hơn - Thương nhân trẻ tuổi đáp.

- Rồi sau đó?

- Ông sẽ kiếm được thêm nhiều tiền từ đó và có thể mua một chiếc tàu. Sản lượng đánh bắt cá sẽ càng cao thêm.

- Tôi còn có thể nhận được những gì nữa? - Người đi câu cười.

Nhà doanh nghiệp bắt đầu khó chịu với câu hỏi của người đi câu:

- Ông sẽ có thể mua được tàu đánh cá to hơn nữa và thuê người làm cho ông.

- Rồi sau đó?

- Ông có thể xây dựng cả một đội tàu đánh cá lớn, đi vòng quanh thế giới và để người lao động đánh bắt cá cho ông.

Một lần nữa người đi câu hỏi:

- Thế lúc đó tôi được gì?

Thương gia đỏ mặt vì giận dữ, hét toáng:

- Chẳng lẽ ông không hiểu? Lúc đó ông trở nên giàu có tới mức ông không bao giờ phải động chân động tay làm việc để kiếm sống nữa. Ông có thể ngồi cả ngày trên bãi biển xinh đẹp này và thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn. Ông sẽ không còn một lo lắng nào trên đời nữa.

Người câu cá vẫn mỉm cười, nhìn chàng thương gia trẻ với vẻ thương hại:

- Thế cậu thấy tôi đang làm gì đây?
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 4:25 pm

Sự tích hoa Cỏ may

Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có đôi trai gái yêu nhau rất thắm thiết. Nàng xinh đẹp, là con gái của một gia đình giàu có, một tiểu thư khuê các, còn chàng chỉ là anh đốn củi nghèo, mồ côi sống trong túp lều tranh xơ xác.

Có không ít những người môn đăng hộ đối muốn cùng nàng “kết tóc xe tơ”, nhưng nàng chẳng cảm mến ai, vì trọn con tim đã gửi cho chàng trai chăm chỉ, thật thà, tốt bụng.

Mối tình của họ không được chấp thuận, bố mẹ nàng đuổi chàng ra khỏi làng. Vì quá yêu nhau, họ bàn bạc đi đến một nơi thật xa, nơi không ai biết để cùng làm ăn sinh sống. Chàng sẽ cày cuốc thuê, nàng ở nhà trồng rau, dệt vải. Họ chấp nhận cơ cực để được sống bên nhau trọn đời.

Nhưng cuộc sống cơ cực đã biến nàng từ một tiểu thư khuê các thành người đàn bà lam lũ. Nhìn người vợ trẻ rất mực yêu quý phải vất vả đầu tắt mặt tối, chàng không an lòng.

Hàng đêm chàng tự dày vò, trách cứ bản thân đã không đem lại được cuộc sống đầy đủ cho vợ. Nỗi day dứt khiến chàng quyết chí ra đi làm giàu. Chàng để chút vốn liếng ít ỏi còn lại đỡ đần người vợ trẻ rồi ra đi, hẹn một năm sau trở về với cuộc sống đầy đủ, khá giả hơn.

Người con gái ở nhà dệt đan, trồng rau, nuôi trong mình niềm tin, niềm hy vọng mãnh liệt chàng sẽ trở về. Một năm, hai năm, rồi ba năm…thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, nàng vẫn không nhận được tin tức của chồng. Nỗi nhớ nhung cùng niềm mong mỏi làm nàng ngày càng trở nên xơ xác, héo hon. Tình yêu, niềm tin vào người chồng thật thà, tốt bụng khiến nàng quyết định đi tìm chàng với ước mong về một ngày mai đoàn tụ.

Nàng ra đi, đi đến đâu cũng hỏi về tung tích người chồng yêu quý. Biển người mênh mông bao nhiêu, đất trời rộng lớn bao nhiêu cũng không làm người con gái ấy nản lòng. Tình yêu vẫn luôn thường trực và bùng cháy trong sâu thẳm trái tim, một trái tim khát khao kiếm tìm hạnh phúc.

Thế nhưng tình yêu, niềm tin và hy vọng của nàng cuối cùng chỉ đổi lại bằng những cái lắc đầu, xua tay. Nàng cứ đi, đi mãi, cho đến một ngày mệt quá xỉu lúc nào không hay. Nàng nằm xuống, trong lòng vẫn đau đáu nỗi niềm chờ mong, hy vọng.

Cảm kích trước tình yêu son sắt thủy chung của người vợ trẻ, sau khi nàng chết, Ngọc Hoàng đã hóa phép biến nàng thành một loài hoa cỏ, loài hoa cỏ màu tím bàng bạc, có sức sống mãnh liệt giống như tình yêu thủy chung của nàng.

Chị gió tốt bụng cảm động trước tấm chân tình của người con gái đã đem loài hoa cỏ ấy đi khắp mọi nơi trên các nẻo đường gần xa.

Dù cho người con gái ấy không còn nữa, nhưng tình yêu của nàng thì bất diệt cùng tháng năm, để rồi mỗi lần có khách đi đường ngang qua, nàng vẫn cố gắng níu bám vạt áo họ để hỏi thăm tin tức về chồng.

Hoa cỏ may sắc nhọn, nhức nhối một nỗi niềm đau của tình yêu trong xa cách.

VÀ TÔI ĐÃ BẬT KHÓC...
Meg Hill
Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.
Tôi vẫn ngồi im và không nói gì khi vợ chồng tôi được thông báo rằng Kristi
đứa con hai tuổi của chúng tôi - đúng như chúng tôi đã nghi ngờ – thật sự bị
chậm phát triển trí não.
"Cứ khóc đi," bác sỹ khuyên tôi thân ái. "Nó giúp tránh được các khủng
hoảng về tâm lý."
Những khủng hoảng tâm lý không xảy ra, tôi không thể khóc trong những
ngày tháng tiếp theo. Chúng tôi đăng ký cho con vào trường mẫu giáo khi
cháu được bẩy tuổi.
Thật dễ bật khóc khi tôi để con mình ở lại trong căn phòng toàn những đứa
trẻ năm tuổi đầy tự tin, háo hức, nhanh nhẹn. Kristi đã chơi một mình ở nhà
rất nhiều giờ, nhưng vào bữa đó, khi cháu là đứa khác biệt hẳn giữa hai
mươi đứa trẻ khác, có lẽ lúc đó là lúc cháu nó cảm thấy cô đơn nhất.
Mặc dù vậy, những điều tốt đẹp hơn cũng dần dần tới với Kristi và những
bạn cùng lớp của cháu. Khi khoe về mình, những đứa bạn của Kristi cũng cố
gắng khen thêm: "Hôm nay Kristi đã đọc tất cả các chữ chính xác." Không
đứa trẻ nào nói thêm rằng những chữ mà Kristi phải đọc dễ hơn nhiều so với
các bạn khác.
Trong năm thứ hai ở trường, cháu nó gặp một trường hợp rất khó khăn. Một
cuộc thi lớn cho học sinh về năng khiếu âm nhạc và thể thao. Kristi lại rất
kém về âm nhạc và khả năng vận động. Vợ chồng chúng tôi cũng rất sợ khi
nghĩ đến ngày đó.
Hôm đó, Kristi tính giả bộ bệnh. Tôi cũng muốn liều để cho cháu ở nhà. Tại
sao phải để cho Kristi thua trong một phòng thể thao ngập những phụ huynh,
học sinh và thầy cô giáo? Cách giải quyết đơn giản nhất là để cháu ở nhà.
Chắc chắn rằng vắng mặt trong một chương trình như vậy cũng không có
vấn đề gì xảy ra. Nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi đầu hàng dễ dàng
như vậy. Và cuối cùng thì tôi phải đẩy Kristi - lúc đó đã tái nhợt và rất miễn
cưỡng - lên xe học sinh và chính tôi lại giả bộ bệnh.
Nhưng một khi tôi đã ép con gái mình tới trường, thì tôi cũng phải ép mình
tới tham gia chương trình. Dường như thời gian kéo dài tới vô tận khi chưa
tới nhóm của Kristi trình diễn. Cuối cùng thì chúng cũng tới lượt, khi đó tôi
biết Kristi rất lo sợ. Lớp của cháu được chia thành từng nhóm. Với những
động tác ì ạch, chậm và lóng ngóng, chắc chắn cháu sẽ làm đội kém điểm.
Cuộc thi đấu lại diễn ra rất suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, cho đến khi
cuộc thi chạy trong bao tải. Mỗi đứa trẻ phải nhảy vào trong bao từ tư thế
đứng, ôm bao nhảy đến đích, quay vòng lại nơi xuất phát và nhảy ra khỏi bao.
Tôi thấy Kristi đứng gần cuối hàng và trông có vẻ hoảng loạn.
Nhưng khi gần tới lượt Kristi, có một thay đổi trong đội của cháu. Cậu con
trai cao nhất trong đội đứng ra sau Kristi và đặt hai tay lên eo của cháu. Hai
đứa con trai khác đứng lệch ra phía trước của cháu. Khi đứa trẻ trước Kristi
nhảy ra khỏi bao, hai đứa con trai đằng trước giữ bao trong khi đứa con trai
đằng sau nhấc Kristi lên và đặt cháu chính xác vào trong bao. Đứa con gái
đứng đằng trước Kristi giữ tay cháu và giúp cháu giữ thằng bằng. Cuối cùng
cháu cũng bắt đầu nhảy, mỉm cười và tự hào.
Giữa tiếng hoan hô cổ vũ của các giáo viên, học sinh và phụ huynh, tôi đã
cảm ơn trời vì những con người tốt bụng kia có mặt trong cuộc đời đã giúp
cho đứa con gái khuyết tật của tôi có thể cảm thấy mình như là một con
người thật sự.
Và tôi đã bật khóc.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 4:26 pm

Mẹ lạnh lắm phải không?
Vào một đem Giánh sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một
người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một
mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân
chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị . Chị hiểu rằng mình không
thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài
những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn
quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi
tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh
con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng
chết máy.Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu
ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm.Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu,
đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ
nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là
sinh nhật lần thứ 12,cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp.
Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé
đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo . Bà
mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ
mẹ mình.
"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!"
song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh
và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa
bao giờ biết: " mẹ đã lạnh hơn con lúc này , phải không mẹ?" Và cậu bé oà
khóc

MỘT CUỘC ĐUA TÀI
Năm 20 tuổi, tôi là một nữ điều dưỡng đang thực tập tại một bệnh viện nhi.
So với viện tim hoặc bệnh viện đa khoa, công việc ở bệnh viện nhi đối với tôi
có vẻ dễ như trở bàn tay. Tôi vốn có khiếu kết bạn với trẻ con. Chắc chắn tôi
sẽ vượt qua dễ dàng và chỉ còn chờ ngày tốt nghiệp...
Chris là một cậu bé 8 tuổi vô cùng hiếu động. Cậu lén bố mẹ vào thám thính
công trường xây dựng cạnh nhà, và bị té gãy tay. Cánh tay gãy của cậu bị
nhiễm trùng, buộc phải cưa bỏ. Tôi được chỉ định làm y tá hậu phẩu của cậu
bé.
Khi sức khỏe của cậu bé dần dần khá lên cũng là lúc cậu đau khổ nhận ra
sự mất mát của mình... Cậu nằm một chỗ, chờ giúp đỡ, không chịu làm vệ
sinh cá nhân. Tôi nhẹ nhàng khích lệ: "Cháu đâu có ở mãi trong bệnh viện.
Cháu phải học cách tự phụ vụ...". Cậu bé giận dữ la lên: "Cháu có thể làm gì
được với một tay?" . Tôi vắt óc tìm một câu trả lời thích hợp. Cuối cùng tôi
bảo: "Dù sao cháu vẫn còn tay phải". " Nhưng cháu thuận tay trái " - Cậu bé
kêu lên đầy thất vọng...
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng và vô tâm đến thế. Sao tôi lại
tưởng rằng mọi người đều thuận tay phải ...
Sáng hôm sau, tôi trở lại với một cuộn băng dính. Vòng cuộn băng quanh cổ
tay, tôi bảo cậu bé: "Cháu thuận tay trái, còn cô thuận tay phải. Cô sẽ dán
tay phải của cô vào hàng nút áo sau lưng của cháu. Bây giờ mỗi khi cô làm
việc gì bằng tay trái, cháu phải làm theo bằng tay phải. Nào, cháu muốn bắt
đầu bằng việc gì ?". Nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cậu bé càu nhàu: "Cháu mới
ngủ dậy, cháu cần đánh răng ". Tôi xoay xở mở nắp ống kem, đặt bàn chảy
lên bàn, tìm cách nặn kem lên chiếc bàn chảy đang ngả nghiêng... Sau gần
10 phút nỗ lực với kem vung vãi đầy trên bàn, tôi mới hoàn tất được công
việc. "Cháu có thể làm nhanh hơn..." - cậu bé tuyên bố. Và khi nhanh hơn
thật, cậu mỉm cười chiến thắng...
Hai tuần sau đó trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi biến mọi công việc hàng
ngày thành những cuộc đua tài hào hứng. Chúng tôi cài nút áo, phết bơ kên
bánh mì, cột dây giày,... Không còn phân biệt tuổi tác, chúng tôi là 2 vận
động viên đang ra sức đua tài...
Lúc tôi hết thời gian thực tập cũng là lúc cậu bé rời bệnh viện, tự tin đối mặt
với cuộc sống... Khi hôn tạm biệt cậu bé, tôi không cầm được nước mắt...
Đã 30 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cuộc đời tôi đã bao phen chìm nổi. Mỗi
lần phải đương đầu với thử thách, tôi lại nhớ đến cậu bé. Và mỗi khi cảm
thấy mệt mỏi, nản lòng, tôi lại lẳng lặng vào phòng tắm, giấu tay phải ra sau,
lấy kem và đánh răng bằng tay trái
Về Đầu Trang Go down
BiSun
Thượng Cấp
Thượng Cấp
BiSun


Tổng số bài gửi : 82
Join date : 30/06/2008

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 4:27 pm

hay hay muah muha:x:x
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSat Jul 05, 2008 4:30 pm

Sự bình yên
Một vị vua treo giải thưởng cho hoạ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất
về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh
nhưng người chỉ thích có 2 bức và ông phải chọn lấy 1.

1 bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mĩ vì có những
ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám
mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là 1
bức tran bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi nhưng những ngọn núi nàyy trần trụi
và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút trên cao
kèm theo sấm chớp đổ xuống, bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá.
Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng sau khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi
cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của 1 tảng đá. Trong bụi cây từ khe nứt con
chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút nước xuống một cách giận
dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình.... Bình yên thật
sự .....

" Ta chấm bức tranh này ! - Nhà vua công bố - Sự bình yên ko có nghĩa là 1
nơi ko có tiếng ồn ào, ko khó khăn, ko cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay
chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong
trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên . "

Anh có giúp tôi ?
Vào năm 1989 tại armenia có một trận động đất lớn(8,2 độ richter) đã san
bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn
phút.
Giữa khung cảnh hoảng loạn đó , một người cha vội chạy đến trường học
mà con ông ta theo học ....toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là
đống gạch vụn ,đổ nát...
Sau cơn sốc , ông nhớ lại lời hứa với con mình:"cho dù chuyện gì xảy ra đi
chăng nữa , cha sẽ luôn ở bên con!"Và nước mắt ông lại trào ra.Bây giờ
nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng , nhưng
trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo
những gì mà trái tim ông mách bảo .
Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày , ông
nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường .Ông vội chạy
đến đó và bắt đầu đào bới.
Những người cha ,người mẹ khác cũng chạy đến ,và từ khắp nơi vang lên
những tiếng kêu than:"ôi, con trai tôi!","ôi, con gái tôi!" Một số người khác
với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát , họ nói:
-Đã quá muộn rồi !
-Bọn trẻ đã chết rồi!
-Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!
Với mỗi người , ông chỉ đặt một câu hỏi :"anh có giúp tôi không ?"Và sau
đó , với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới , tìm đứa con mình . Lúc
này , có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống
đổ nát:
- Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ .Ông đang ở
trong vòng nguy hiểm.Chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi !
Người đàn ông chỉ hỏi lại :"ông có giúp tôi không ?'
Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông :
-Mọi việc đã kết thúc , ông có hiểu không ?Ông đang gây nguy hiểm cho
chúng tôi đấy , ông hãy về đi ! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy !
Và với cả họ , ông cũng chỉ hỏi ::"các anh có giúp tôi không?"Nhưng một lần
nữa , ông cũng chỉ nhận được sự từ chối!Ông lại tiêp tục một mình vì ông
hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con , dù con ông còn sống
hay đã mất!
Ông đào tiếp...12 giờ ...24 giờ... mảng tường cuối cùng được lật ra , dây
thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu
nhất...ông nghe tiếng con trai mình!Ông gọi lớn tên con :"Armand!" Tim ông
như ngừng đập khi :
- Cha ơi , con đây !
Và với một giọng tự hào , cậu bé bảo:
-Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống , cha sẽ cứu con !
Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu.Cha đã hứa với con là
dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con , cha còn nhớ không ?Và cha
đã thực hiện được điều đó!
- Cha luôn ở bên con , con a!Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi?
-Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ !Tụi con sợ lắm, đói , khát...nhưng bây giờ
tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con , phải không cha?
- Ra đây đi con!
-khoan đã cha !Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con.
Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con .
Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha !
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSun Jul 06, 2008 8:53 pm

Tôi học được rằng......
Cuộc sống đã ban tặng cho ta thật nhiều. Nhưng quý giá biết bao nếu ta biết sẻ chia những bài học mà ta có được đến những người mà ta yêu thương.

Tôi học được rằng

Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.

Tôi học được rằng

Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.

Tôi học được rằng

Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng

Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Tôi học được rằng

Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn , điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng.

Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng

Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng

Bất kể con tim ta có nát tan thế nào, cuộc sống cũng chẳng dừng lại, vẫn vô tình như không biết.

Tôi học được rằng

Chỉ vì hai người cãi nhau, không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và ngược lại, hai người không cãi nhau, không có nghĩa là họ yêu nhau.

Tôi học được rằng

Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng

Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng

Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.

Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng

Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác.

Tôi học được rằng

Để “thành nhân”, thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng

Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng

Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta đấy.

Tôi học được rằng

Anh hùng là những người làm những việc phải làm và cần được làm, bất chấp hậu quả của nó.

Tôi học được rằng

Tiền bạc chỉ là một cách hèn hạ nhất để “ghi điểm”.

Tôi học được rằng

Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng

Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi cũng học được rằng

Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.

Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi.Dù hai người cùng nhìn một vật nhưng giữa họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSun Jul 06, 2008 8:55 pm

Đại Hạ Giá

Thời buổi này còn cái gì không hạ già nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử: hạ
giá!
Tôi, cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra
vĩa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victo Huygo, Lev Tolstoi, Tagor, Dostoievski...
đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... thảy đều bị "hạ" nằm la liệt.
Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng "vang bóng mộ thời" ,
tôi thầm hỏi:

-Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
Cách đây ít lâu, một ông lão hìng dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách
dày. Một cuốn là Hán Việt Từ Điển của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản.
Cuốn kia là "Petit Larousse Ilustré" in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh
tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này
đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.

Ngoài bìa và một số trang ruột mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình
ellipse: "Bibliothèque - Đô Bi - Professeur". A, té ra ông lão vốn từng là giáo
chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằn nuối tiếc, ngoảnh lại
nhỉn những tài liệu - tài sản phải rứt ruột bán đi. Ngoái mại mấy lần rồi ông
mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại !

Chiều 25 Tết. Cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra
đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa
bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ
dân lê lết vệ đường như tôi.

-Anh mua bánh bò bánh tiêu ?

Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chú mục vào
hai bộ từ điển. Chị ngồi, thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn
này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai.

Ngần ngừ lúc lâu, chị nói :

-Anh có bán... trả góp không?

Trời đất ơi ! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách xôn, sách đại hạ giá ai
đời bán trả góp? Vả, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?

-Tôi cần mua cả - chị tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho ai người khác. Khi
nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơ giúp tôi.

Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong.
Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy,
bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh
bò bánh tiêu nào được bao lắm, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua
một lần nên chị xin trả góp.

Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:

-Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng vốn mà
thôi, chị à.

-Nhưng...

-Đừng ngại, chị góp dần sau cũng được.

Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.

-Chao, quý hoá quá ! Cảm ơn... Cảm ơn... anh nhá !

Mai lại, chị Tám góp tiếp. Chị kể :

-Thấy Bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng
mừng tủi tủi tội ghê, anh à !... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi !...

Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét tướng :

"Hỡi ông Vic, ông Lev, ông Dos... ơi ! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi ! Có
những thứ không bao giờ hạ giá được ! Có những ngườ bình thường, vô
danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi : Tấm lòng ! "
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSun Jul 06, 2008 8:56 pm

Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ.
Mẹ, mẹ đang làm gì thể ? Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.
_ Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.
_ Vì sao ạ ? - Susie thắc mắc.
_ Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô
ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian. - bà mẹ dịu
dàng trả lời.
_ Tại sao lại thế hả mẹ ? - Susie vẫn chưa hiểu ?
_ Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ ko thể làm tốt ngay
cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta
cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình,
chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ ko bao giờ còn có thể nói
chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con
có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie. Có thể con sẽ
nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.
Susie suy nghĩ rất nhiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp
phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith.
rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa: " Chào Susie,
cháu cần gì ? ". Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông
rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.
" Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị
thương - Susie e dè xoè tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc
băng gạc cá nhân- Cái này để băng cho trái tim cô ạ " . Như để chắc chắn
Susie nói thêm: " Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt ". Cô Smith há miệng
kinh ngạc, cố gắng ko bật khóc. Cô xúc động quỳ xuống ôm chặt Susie,
nghẹn ngào qua làn nước mắt: " Cám ơn, cháu yêu quý, nó sẽ giúp cô rất
nhiều".

Mảnh nhôm khắc số
Sau một thời gian khá dài khi người bố mất, người con gái mới vào phòng
bố, cô thấy một chiêc hộp mầu đen, được trạm trổ một cách rất công phu,
co đề chữ: Tặng con gái. Cô gái mở chiếc hộp và ngạc nhiên khi thấy trong
hộp chỉ là một mảnh nhôm xấu xí co khắc số 23. Cô rất lấy làm ngạc nhiên,
tại sao bố cô lại giữ một vật không co giá trị trong một chiéc hộp đẹp như
thế. Rồi bẵng đi một thời gian cô con gái quên đi thắc mắc ấy. Cho đến khi
cô sinh đứa con đầu lòng. Lúc từ bệnh viện cô thấy nét mặt của chồng rất
mừng. Cô hỏi có chuyện gì thế anh? Người chồng trả lời anh vừa nhặt được
một báu vật, nói rồi người chồng liền rút ở túi mình ra một mảnh nhôm xấu
xia có khắc số 23, anh bảo đó là mảnh nhôm người ta deo vao cổ chân con
gái anh để không nhầm lẫn với con gái người khác. Đây là vật mà chỉ có con
gái anh mới có.....Và bây giờ thì cô đã hiểu vi sao bố cô lại chân trọng mảnh
nhôm đó thế.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeSun Jul 06, 2008 8:58 pm

Giá trị của thời gian
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể
làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.

Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.

Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD

Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu
đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là
một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không
thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe
nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao
giờ quay bước trở lại.

Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ "Giết - thời - gian". Nhiều
người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật
ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết
chúng.

Tình yêu
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột
ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và
tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng
đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.

Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng
làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm
hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận
ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến
chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản
ứng thế nào?

Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình
phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng -
"Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh
hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho
đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.

Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến
nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là
thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới.
Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến
cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...

Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm
và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi
việc.

Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô
đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật
ghen tỵ với cô đấy nhé!".

Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng,
có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô
hỏi:

- Sao anh lại ghen với tôi được?

- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!

- Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?

- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục
quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn
theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào
cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên
cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không
cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh
sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.

Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 8:57 pm

Shmily
Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một
trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết
từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà ,còn người kia sẽ đi tìm.
Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại
trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập
giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy
nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có
khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như
trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc
vậy.

Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và
lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi.

"Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư.
Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia, tất cả
chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng: Bà mất. "Shmily" được
viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà
vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông
tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và
nghẹn.

Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng
kiến một tình yêu không bao giờ chết.

Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì. Và lần đầu
tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là "See how much I
love you"

Cậu bé chờ thư
Hồi đó tôi làm giáo sư một trường trung học con trai. Một học sinh tên là
Bob, trái hẳn với các bạn, không bao giờ nhận được một bức thư nào cả.
Vậy mà buổi chiều nào em cũng mau chân nhất, chạy lại chỗ đặt các hộc
riêng chăm chú ngó vào hộc của em cho tới khi thư phát hết rồi mới quay ra.
Không phải là gia đình em quên em đâu. Tiền ăn ở trong trường, tiền tiêu vặt
của em vẫn gởi tới đều đều đúng hạn. Tháng sáu, ông Hiệu trưởng nhận
được thư xin cho em đi nghỉ ở một trại hè. Thì ra viên thư ký của thân phụ
em lãnh nhiệm vụ lo cho em tất cả những chi tiết dó.
Nhưng song thân em không ai viết cho em một bức thư nào cả. Khi em kể lể
với tôi rằng ba má em đã ly thân nhau, tôi mới hiểu tất cả nguyên do. Và tội
nghiệp em, em vẫn tiếp tục trông thư một cách tuyệt vọng. Tôi thường đem
tình cảm sầu thảm của em ra nói với một ông bạn đồng nghiệp, ông Joe
Hargrove. ông ấy bảo:
- Nếu em đó ít lâu nữa mà không nhận được bức thư nào cả thì đáng ngại
cho em lắm, có thể tai hại.
Thế rồi một bạn học thân nhất của em, tên là Laurent nảy ra một sáng kiến.
Laurent ở trong một gia đình hòa thuận, có hạnh phúc, tuần nào cũng nhận
được nhiều bức thư của cha mẹ, cả của anh chị em nữa. Một hôm Bob rầu
rĩ ngó xấp thư Laurent cấm trong tay. Laurent thấy vậy, bảo ngay:
- Bob, vô trong phòng tôi di, tôi đọc thư của má cho Bob nghe.
Một lát sau tôi thấy hai em ngồi sát nhau cùng bàn tán về bức thư đó. Chiều
hôm sau tôi nhận thấy khi phát thư, Bob chẳng những ngó hộc của em mà
còn ngó hộc của Laurent nữa. Bob hỏi bạn:
- Lại có thư của má anh nữa hả?
- Không, hôm nay là thư của chị tôi.
Rồi Bob hỏi một bạn khác:
- Anh có thư của má anh không?
- Có !
- Anh cho tôi đọc chung với nhé?
- Ừ! Để tôi đọc lớn tiếng lên nhé!
Từ hôm đó, Bob tha hồ đọc thư của bạn. Khắp tứ phía nhao nhao lên:
- Ê, Bob, hôm nay muốn đọc thư của má không?
Tụi con trai đôi khi có vẻ tàn nhẫn, không giữ ý gì cả, nhưng tuyệt nhiên tôi
không thấy một em nào thốt một lời mỉa mai bóng gió hay chế giễu gì em
Bob cả. Một hôm tôi kinh ngạc nghe em Bob tự do hỏi ngay Laurent:
- Hôm nay chúng mình có thư không?
Như vậy có dễ thương không chứ! Nên thưởng cho các em nhiều kẹo, nhiều
bi mới phải ! Laurent mỉm cười đáp liền, không hề do dự:
- Có, hôm nay chúng mình có một bức.
Chuyện đó làm cho ông Joe Hargrove quyết tâm hành động. Tôi thì tôi cho
má em Bob là hạng người ra sao rồi. Nhưng ông Joe đã gặp bà ta nhiều lần,
định làm liều xem sao. Một hôm ông ta lại kiếm tôi, tay cầm sáu bức thư
đánh máy và sáu bao thư đề địa chỉ của Bob, dán cò sẵn sàng. ông ta bảo:
- Coi này, tôi gởi cho bà Lennoux đây. Bà ta chỉ cần ký tên: "Má của con"
rồi mỗi tuần bỏ một bức vào thùng thư.
Tôi đọc những bức thư đó. Viết được lắm, ít bữa sau, Bob cũng lại ngong
ngóng đợi ở chỗ đặt các hộc riêng, nhưng chú hết ý vào cái hộc của
Laurent. Bỗng học sinh lãnh việc phát thư, la lên:
- Ê, Bob, mày có thư này ! Có thư này!
Bob nhẹ nhàng đưa hai tay lên, cử chỉ y hệt một thiên thần đương cầu
nguyện, để đỡ lấy bức thư. Em nói ,như thể vẫn chưa tin:
- Ờ có tên tôi ngoài bao thư nè!
Rồi em la lên:
- A ! Tôi cũng có thư! Tôi cũng có thư! Anh em ơi, có ai muốn đọc thư của
tôi không?
Những đứa khác cũng vui mừng, đồng thanh la lớn:
- Có ! Có ! Bob, đọc thư của bồ lên, đọc lên?
Cuộc phát thư tức thì tạm ngưng lại. Chúng đun Bob lên cho đứng trên một
cái bàn rồi cả bọn vây chung quanh. Bob ngập ngừng đọc:
- Con cưng của má !
Rồi ngẩng lên nói:
- Tôi không đọc nhanh được !
Laurent bảo:
- Không sao, Bob! Cứ đọc chầm chậm, càng tốt. Đọc chậm mới hiểu rõ từng
chữ chớ.
Và Bob chậm chạp đọc bức thư đó, lời lẽ âu yếm như bức thư của bất kỳ
bà mẹ nào gởi cho con.
Tháng sáu, buổi phát phần thưởng, tôi thấy má em Bob lại dự. Tôi không
ngạc nhiên về điều đó vì, sau khi gởi hết mấy bức thư ông Joe viết sẵn cho
rồi, bà ta đích thân viết cho con , quả là một phép màu ! Bob đã cho tôi coi
bức thư bà báo trước sẽ tới dự buổi lễ. Phát phần thưởng xong, bà ta kéo
tôi ra một chỗ, hỏi tôi:
- Bà thấy thư tôi viết cho cháu được không?
- Được lắm!
Bà ta nói tiếp giọng hơi ngập ngừng:
- Tôi nhờ bà nói về tôi cho cháu Bob nghe...
- Vợ chồng tôi đã hòa thuận với nhau hơn trước, và chúng tôi tính với nhau
nghỉ hè này cho cháu về nhà, và... chúng tôi sẽ tìm cách hiểu cháu hơn.
- Xin bà yên tâm, tôi sẽ hết sức giúp bà.
Tôi có cần gì nói thêm rằng không có công việc nào làm cho tôi vui bằng
công việc đó không?
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 8:58 pm

Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười
Bố tôi là một bác sĩ phẫu thuật giỏi, ông đã từng phẫu thuật cho rất nhiều
người, có những người rất bình thường, có những người nổi tiếng, có
những người giàu có và cả những người nghèo. Có người nhiều năm sau
vẫn đến cảm ơn cha tôi vào những ngày lễ tết, có những người không bao
giờ gặp lại . Trong số những người không bao giờ quay lại có một cậu bé
mà cha tôi luôn nhắc đến mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm về nghề nghiệp của
mình với tất cả tình âu yếm.
Cậu bé ấy bị mù, một buổi sáng cậu được đưa đến phòng khám của bố, ở
bàn chân có một vết thương lâu ngày và trở nên nguy hiểm đến không chỉ
đôi chân mà cả tính mạng của cậu. Mọi người xung quanh cậu đã không
quan tâm săn sóc cậu đúng mức, còn cậu bé thì rụt rè, có lẽ cậu đã không
muốn làm những người xung quanh phải bận tâm về mình nên đã cố chịu
đựng vết thương cho đến khi nó trở nên đau đớn không chịu được.

Trong một năm liền cứ ba lần một tuần cậu đến chỗ bố tôi và bố cắt bỏ hết
những chỗ thịt bị hư hại, rồi bôi thuốc, băng bó mà không lấy tiền. Bố nói
rằng ước muốn của bố là có thể cứu được đôi chân của cậu bé mù đó bởi
bố đoán rằng trong cuộc sống cậu đã gặp khá nhiều thiệt thòi và bất hạnh, bố
không muốn phải cưa chân cậu. Nhưng rồi bố thất bại, vết hoại thư đã lan
rộng đến mức không cắt bỏ nhanh chóng cậu bé sẽ chết. Bố rất buồn vì điều
đó, thậm chí cảm thấy thất vọng về bản thân mình.

Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Bố đứng bên cạnh cô y tá gây mê khi cô ta
làm công việc của mình, lặng nhìn cơ thể bé nhỏ ấy đang chìm dần vào giấc
ngủ. Sau đó ông chầm chậm giở miếng vải phủ chân cậu bé lên, và ở đó,
trên ống chân gầy gò của cậu, bố nhìn thấy một hình vẽ mà cậu đã mò mẫm
vẽ trong bóng tối của mình để tặng bố, đó là một gương mặt hay đúng hơn là
một hình tròn có hai mắt, hai tai, một cái mũi, một cái miệng đang mỉm
cười, ở bên cạnh là một dòng chữ nguệch ngoạc:

"Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười".

Búp bê khoai tây
Năm đó, chúng tôi sống trong một ngôi nhà cũ kỹ và sơ sài. Tôi có hai anh
trai, hai em gái và một em trai. Trước Tết, cả ba chị em gái chúng tôi đã
quấy mẹ hàng tuần, xin được mua quà là búp bê. Sáng mùng một Tết, ba
chị em gái chạy vào phòng mẹ rất sớm:
- Chúc mừng năm mới! - Mẹ nói nhẹ nhàng để tránh đứa em bé đang ngủ
phải tỉnh dậy.

- Chúc mừng năm mới! - Chúng tôi trèo lên giường mẹ.

Mẹ bảo:

- Mẹ biết các con thích búp bê, và mẹ không có loại búp bê các con thích,
nhưng mẹ làm cho các con mấy con búp bê đây.

Chúng tôi nín thở ngồi nhìn mẹ xuống giường, đi ra phía tủ và lấy một cái
hộp. Mẹ lôi mấy thứ gì đó từ trong hộp ra. Lúc đầu, tôi không thể nhận ra nó
là cái gì, trừ việc nó mặc một cái váy kẻ đỏ và trắng, lại đội mũ nữa. Mặt nó
màu nâu, mắt là hai cái khuy và cái miệng cười được vẽ bằng mực viết.

Hai đứa em tôi im lặng khi tôi kéo váy của con búp bê lên và phát hiện ra nó
toàn là khoai tây. Tất nhiên, nó khá xấu, nhưng tôi biết mẹ đã phải cố gắng
đến đâu để làm nó. Tôi không thật sự yêu búp bê đó lắm, nhưng tôi thấy rất
yêu mẹ.

Hai đứa em tôi vẫn còn nhỏ, chỉ 3 và 5 tuổi, thì cứ ngạc nhiên. Một đứa
chạm tay vào mắt con búp bê, thế là cái mắt đã rơi ra. Chúng thi nhau hỏi:

- Nó là cái gì thế mẹ?

- Làm sao mẹ đính khuy thành mắt nó được?

- ……

- Mẹ xin lỗi - Mẹ bắt đầu khóc và cố đính cái khuy lại chỗ cũ.

- Ơ mẹ không thích nó à?- Em gái bé của tôi hỏi.

Mẹ lau nước mắt và nói:

- Giá như chúng là búp bê thật…

Chúng tôi ôm mấy con búp bê ấy về phòng và đặt chúng lên giường. Nhưng
không may, chưa kịp hết Tết thì bọn búp bê khoai tây ấy đã có vấn đề.

- Mẹ ơi! Có cái gì đó mọc lên ở mặt con búp bê của con..

- Mẹ ơi! Con búp bê của con kinh khủng lắm…

Các em tôi thi nhau kêu vào cùng một buổi sáng.

Mẹ bảo búp bê chết rồi và chúng tôi cần phải chôn búp bê ở ngoài vườn.
Chúng tôi chôn những con búp bê xấu xí ấy, mặc dù tay chúng tôi cứng đờ
vì lạnh khi chúng tôi đào đất bằng cái thìa. Tôi đào bới qua loa và vùi mấy củ
khoai tây xuống, trong khi hai đứa em tôi thì lại:

- Tại sao chị không hát và cầu nguyện?

- Không chúng chỉ là mấy củ khoai tây thôi - tôi đáp giận dữ và co ro trong
cái áo lạnh mỏng dính - Mà chị thì lạnh cóng cả rồi.

- Bọn em sẽ mách mẹ - Chúng gào lên.

Tôi không biết chúng có mách mẹ không, nhưng nếu chúng có mách thì tôi
cũng không thấy mẹ nói điều đó với tôi bao giờ.

Vài tháng sau, mẹ tôi mất vì bệnh. Tôi và các em bị gửi đến trại trẻ mồ côi.
Tại đó, hai năm sau, tôi nhận được món quà Tết là một con búp bê tóc vàng,
môi hồng với bộ váy đẹp nhất mà tôi từng thấy một con búp bê mặc. Tôi cố
hết sức để yêu nó nhưng tôi không thể. Tôi biết đó là loại búp bê mẹ sẽ mua
cho chúng tôi nếu ngày đó mẹ có tiền. Nhưng tôi cảm ơn Chúa vì ngày đó
mẹ đã không có. Bởi vì, nếu mẹ không làm những con búp bê khoai tây, có
lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ biết mẹ yêu chúng tôi đến mức nào…
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:02 pm

MẨU BÁNH MỲ
Một lần trong chiến tranh thế giới thứ hai có hai người tù Do thái trốn
khỏi trại tập trung , họ chạy thục mạng và quyết định chia làm hai ngả ..

Người tù già hơn nắm chặt tay người tù trẻ , ông đắn đo một lúc rồi
nói "Này cháu , ta chỉ có một mẩu bánh mỳ , cháu hãy cầm lấy , ta già
rồi , chịu đói được lâu hơn cháu ...Nhưng cháu hãy hứa với ta rằng : chỉ
khi nào cháu không còn cách nào , không còn một cách nào khác để có cái ăn
thì cháu mới giở miếng bánh này ra .. Trong rừng có nhiều thứ ăn được ,
nếu đến chỗ có dân cháu có thể làm thuê kiếm miếng ăn ..Đường từ đây về
nhà còn xa lắm , và nếu trong túi vẫn còn một miếng bánh thì cháu vẫn còn
có thể chịu đựng được mọi gian truân..."

Người tù trẻ cảm động , hứa với ông già , nắm chặt lấy mẩu bánh mỳ rồi lao
đầu chạy ...

Ròng rã bao nhiêu ngày đêm anh nhằm hướng quê nhà mà chạy , khi thì phải
lẩn lút trong rừng , khi thì băng cánh đồng . Anh hái quả rừng , lội suối
tìm cá , khi gặp những người chăn cừu anh bẻ củi đến cho họ để nhận một
bát sữa , hay một miếng thịt cừu thơm lừng ..

Đã có lúc anh tưởng chừng không còn cách nào khác để có một miếng ăn ,
Tránh né bọn Đức , anh lẩn lút vòng qua đầm lầy trong cái nóng hầm hập ,
xung quanh chỉ một màu xám xịt của lau sậy ...không biết bao nhiêu lần anh
rút mẩu bánh mỳ đã khô cứng như đá ..ra khỏi túi , anh ngắm cái gói nhỏ
gói bằng một miếng vải thô , quấn thật chặt và buộc bằng một sợi dây gai
thắt nút , cái gói chỉ bằng nửa miếng xà phòng , chắc mẩu bánh mỳ còn bé
hơn , song anh vẫn nuốt nước miếng , nghĩ đến vị bột ngọt ngào trên đầu
lưởi , chắc LÀ có chút ẩm mốc ... anh nhìn trừng trừng cái gói nhỏ rồi lại
đút vào túi , bởi anh kinh hoàng nghĩ đến ngày mai , túi rỗng không mà
đường thì còn xa lăng lắc

Cứ thế anh đi ròng rã và cuối cùng cũng đến cái ngày anh ngã nhào vào tay
người thân ...Sau những phút vui sướng khóc cười Anh vùng dậy , rút ra cái
gói nhỏ đã bẩn thỉu hôi hám song vẫn được quấn rất chặt , anh nói " mẹ
ơi , nhờ mẩu bánh này đây mà con thoát chết trở về .." anh cảm động gỡ nút
dây , mở lần vải bọc và sững sờ : đó chỉ là một miếng gỗ được gọt đẽo
vuông vức như một mẩu bánh mỳ !

Vô Đề
Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau,
một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói
gì mà chỉ viết lên cát: "Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi".

Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát
vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: "Hôm nay
người bạn tốt của tôi đã cứu tôi". Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ
hỏi: "Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?"
Người này trả lời: "Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió
sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy
lòng. Ơ' nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được."

Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng.
Hãy quên đi những gì bạn bè đã gây ra, ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta
sẽ thấy trên thế gíơ này toàn là bạn tốt
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:04 pm

Đứa con của Chúa
Một giáo sư dạy trường dòng cùng vợ đi nghỉ tại Gatlinburg, Tennessee. Buổi sáng nọ, họ tới ăn tại một nhà hàng nhỏ, hy vọng sẽ có một bữa điểm tâm yên tĩnh.
Trong lúc đang chờ phục vụ đồ ăn, họ thấy một người đàn ông tóc bạch kim, dáng vẻ đàng hoàng, đĩnh đạc đi từ bàn nọ sang bàn kia thăm hỏi các khách. Vị giáo sư ngả người về phía vợ: “Tôi hy vọng ông ấy không tới chỗ chúng mình”. Vừa hay lúc đó, người đàn ông bước tới.
“Ông bà là người ở đâu vậy?”, ông thân mật hỏi.
“Chúng tôi là người Oklahoma”, hai người đáp.
“Thật tuyệt vì ông bà đã tới Tennessee này”, người lạ mặt nói. “Ông làm nghề gì?”
“Tôi dạy ở trường dòng”, giáo sư đáp.
“Ồ, tức là ông là người giảng dạy cho các cha đạo về cách thuyết pháp phải không? Nếu vậy thì tôi có một câu chuyện rất hay muốn kể cho ông nghe đây”. Thế là người đàn ông liền kéo ghế và ngồi xuống cạnh bàn của hai vợ chồng giáo sư.
Vị giáo sư rên rỉ trong lòng nhưng vẫn nhã nhặn: “Tuyệt. Đây chính là cái ta cần đây. Một câu chuyện nữa về cha đạo”.
Người lạ bắt đầu: Ông có thấy ngọn núi ở đằng kia không? (ông chỉ tay ra phía cửa sổ nhà hàng). Không xa dưới chân ngọn núi đó có cậu bé là con một bà mẹ không chồng. Cậu bé đã có một tuổi thơ khốn khổ vì đi tới đâu người ta cũng luôn hỏi cậu “Này thằng nhóc, cha mày là ai?”. Dù ở trường, tới cửa hàng rau hay ra hiệu thuốc, người ta cũng luôn hỏi cậu như thế.
Trong giờ giải lao hay ăn trưa ở trường, cậu luôn lẩn tránh bạn bè, cậu cũng tránh luôn cả việc tới các cửa hàng vì câu hỏi đó khiến cậu vô cùng đau đớn. Năm cậu 12 tuổi, có một cha đạo mới chuyển về nhà thờ nơi cậu ở. Trước nay cậu bé vẫn luôn tới nhà thờ muộn và về sớm để tránh không bị hỏi câu hỏi đau đớn ấy.
Nhưng rồi một hôm, vị cha đạo đọc bài kinh tạ ơn kết thúc buổi lễ quá nhanh, cậu bé không kịp ra về trước và buộc phải cùng bước ra với đám đông.
Đúng lúc cậu bước tới cửa sau, vị cha đạo mới vốn không biết gì về hoàn cảnh của cậu đặt tay lên vai hỏi cậu, “Con trai, cha con là ai?”.
Cả nhà thờ chết lặng. Cậu bé cảm thấy như mọi con mắt trong nhà thờ đều đổ dồn vào cậu. Cuối cùng, cho tới lúc này mọi người đều sẽ biết lời đáp cho câu hỏi đó.
Ngay lập tức vị cha đạo mới hiểu ngay ra cảnh ngộ của cậu và bằng nhận thức hết sức sáng rõ, ông nói tiếp, “Chờ đã! Ta biết con là ai rồi! Giờ thì ta đã thấy con giống ai rồi. Con là một người con của Chúa”.
Nói rồi, ông vỗ nhẹ lên vai cậu bé và nói: “Con trai, con đã được thừa hưởng rất nhiều từ Chúa. Hãy đi đi và tự hào về điều đó”.
Đã lâu lắm rồi lần đầu tiên cậu bé mỉm cười và khi bước qua cửa nhà thờ, cậu đã trở thành một con người khác. Cậu không còn lẩn tránh mọi người như trước nữa. Mỗi khi ai đó hỏi cậu, “Cha mày là ai?”, cậu liền bảo họ, “Tôi là con của Chúa”.
Quý ông nhã nhặn đứng dậy và hỏi: “Chuyện đó hay phải không?”. Vị giáo sư đáp đó thật là một câu chuyện thú vị.
Khi chuẩn bị rời đi, người đàn ông nói, “Ông biết không, nếu ông cha đạo mới đó không bảo tôi rằng tôi là một người con của Chúa thì có lẽ tôi đã chẳng bao giờ đạt được điều gì”. Và ông đi khỏi.
Vị giáo sư trường dòng và vợ hết sức ngỡ ngàng. Ông bèn gọi cô phục vụ lại và hỏi: “Cô có biết người đàn ông đó là ai không? Cái ông mà vừa từ bàn của chúng tôi đi ra ấy”.
Cô phục vụ mỉm cười nói: “Tất nhiên là tôi biết chứ! Ở đây ai chẳng biết ông ấy. Đó là ông Ben Hooper, cựu thống đốc bang Tennessee!”.


Chiếc hộp tình yêu
Có một người cha đã quở phạt đứa con
gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí
cả một cuộn giấy gói quà màu vàng.
Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận
khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành
từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp
giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái
nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha:
“Con tặng bố!”. Người cha cảm thấy
bối rối vì cơn giận dữ của mình tối
hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại
bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp
trống rỗng.
Ông mắng con gái: “Bộ con không biết
là khi tặng quà cho người nào thì
trong hộp phải có một cái gì chứ?”.
Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước
mắt rưng rưng, thưa: “Bố ơi, đó đâu
phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy
những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!”.
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm
lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao
lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều
năm sau, người cha vẫn khư khư giữ
cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp
chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ
hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu
mà đứa con gái bé bỏng của ông đã
thổi vào chiếc hộp.
Trong đời sống, chúng ta đã và sẽ
nhận được những chiếc hộp quý giá
chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô
tư từ con cái của chúng ta, từ bạn
bè, gia đình và từ thượng đế. Trên
đời này, chúng ta không thể có được
tài sản nào quý giá hơn những chiếc
hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:06 pm

Chạy đi, Patti, chạy đi!
Ngay từ nhỏ, Patti Wilson đã được bác sĩ cho biết cô bị bệnh động kinh.
Cha cô, Jim Wilson, là người thường xuyên tập chạy bộ vào mỗi buổi sáng.
Một ngày nọ, Patti nói với cha: "Cha ơi, con rất muốn chạy với cha hằng
ngày, nhưng con sợ sẽ bị lên cơn ". Cha cô bảo: "'Nếu con bệnh thì cha đã
biết cần phải làm gì, đừng sợ, chúng ta sẽ cùng bắt đầu chạy".

Thế rồi họ chạy mỗi ngày. Thật là kỳ diệu, cô gái đã không bị lên cơn lần
nào. Sau một vài tuần, Patti nói: "Cha ơi, con thật sự muốn phá kỷ lục thế
giới, quãng đường chạy dài của nữ". Cha cô tìm trong cuốn sách các kỷ lục
Guinness thế giới và biết rằng khoảng cách lớn nhất có người đã chạy là 80
dặm. Lúc đó Patti mới vào nǎm đầu tiên của trung học, cô tuyên bố: "Con sẽ
chạy từ quận Cam tới San Francisco (cách nhau 400 dặm). Lên nǎm thứ hai
con sẽ chạy tới Portland, Oregon (khoảng hơn 1.500 dặm), nǎm thứ ba tới
St. Louis (khoảng 2.000 dặm) và nǎm cuối con sẽ chạy tới Nhà Trắng
(khoảng hơn 3.000 dặm).

Patti đầy nghị lực và hǎng hái, cô chỉ coi bệnh của mình như một điều "bất
tiện ". Cô không bận tâm nhiều vào cái mình mất đi mà chỉ tập trung vào điều
cô đang có. Vào nǎm đó, cô hoàn thành cuộc chạy đến San Francisco. Cha
cô chạy bên cạnh cô suốt quãng đường và mẹ cô - một nữ y tá lái xe theo
để đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra. Vào nǎm thứ hai, các bạn học
của Patti ủng hộ cô. Họ dựng lên một ap-phích quảng cáo khổng lồ
ghi "Chạy đi, Patti, chạy đi!" (Run, Patti, run! - và nó đã trở thành khẩu hiệu
của cô cũng như tựa đề cuốn sách sau này cô viết). Trên đường thực hiện
cuộc chạy đường dài mà đích đến là Portland, Patti bị nứt xương cổ chân.
Bác sĩ nói với cô cần phải dừng chạy: "Tôi cần phải cố định khớp mắt cá
của cháu để cháu không bị tật vĩnh viễn ". "Bác sĩ không hiểu rồi - cô nói -
đây không phải là ý nghĩ bất chợt, nó thật sự là ước mơ tận đáy lòng cháu.
Cháu không làm điều này vì bản thân cháu. Cháu làm vậy để phá tung nhưng
xiềng xích trong suy nghĩ của nhiều người. Có cách nào, để cháu có thể tiếp
tục chạy không ạ?". Bác sĩ cho cô một chọn lựa, ông sẽ chỉ bǎng bó lại thay
vì bó bột cố định chân cô. Ông cảnh báo rằng nó sẽ sưng tấy lên và rất đau.
Nhưng Patti đã hoàn thành đường chạy đến Portland cùng với thống đốc
bang bên cạnh trên dặm đường cuối cùng. Trên báo đầy những dòng tin với
tiêu đề " Vận động viên chạy đường dài siêu đẳng Patti Wilson đã hoàn
thành cuộc marathon cho người bệnh động kinh vào sinh nhật lần thứ 17".

Sau bốn tháng chạy gần như liên tục từ bờ tây sang bờ đông, Patti đã tới
Washington và bắt tay tổng thống Hoa Kỳ. Cô nói với ông: "Cháu muốn mọi
người biết rằng người bị động kinh chỉ là những con người bình thường với
cuộc sống bình thường". Nhờ vào sự cố gắng không ngừng của mình, Patti
đã kêu gọi được nhiều triệu đô la đóng góp để mở 19 trung tâm chữa bệnh
động kinh.

Patti cần thật ít để có thể làm được thật nhiều như vậy. Còn bạn thì sao ?
Bạn có thể làm gì để vượt lên chính bản thân khi có đầy đủ sức khỏe?


HẤT NÓ XUỐNG VÀ BƯỚC LÊN TRÊN
Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con
lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la
thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa ,
người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau
đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội
nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang
làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo
nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè
lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như
vậy, từng chút từng chút một, với một lời thần tự nhủ và tự cổ vũ: “ Nào
mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...”
Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho
sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến
đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương
châm “hất nó xuống và bước lên trên”. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù
bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi
miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu
sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với
nghịch cảnh của mình.
Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách
tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự
thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta,
lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó
xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng
mà chúng ta đang gặp phải.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:08 pm

Tại sao phụ nữ lại khóc
Một cậu bé hỏi mẹ:

- Tại sao mẹ lại khóc?

Người mẹ đáp:

- Vì mẹ là một phụ nữ.

- Con không hiểu mẹ � cậu bé thốt lên.

Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:

- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy.

Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:

- Sao mẹ lại khóc hả cha?

- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.

Cậu bé lớn dần lên và khi cậu trở thành một người đàn ông nhưng vẫn
thường tự hỏi: �Tại sao phụ nữ lại khóc?�

Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói:
�Khi Thượng đế tạo ra phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người
làm cho đôi vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát
lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để
mang nặng đẻ đau.

Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chǎm sóc gia đình, người
thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có
nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ cũng không bao giờ than thở?.Người cho họ
tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc
con cái họ gây cho họ đau khổ.

Người cho họ sức mạnh để chǎm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì
người tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái
tim anh ta?Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt
sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người
phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.

Để làm được những việc chọc nhằn đó, người cũng cho họ giọt nước mắt
để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ.
Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao. Và nếu họ vẫn
khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên.


Hoa hồng tặng mẹ
Nhân ngày 8/3, anh đến đǎng ký dịch vụ điện hoa để gửi hoa tặng mẹ qua
đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khá xa. Khi bước ra khỏi xe,
anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại
khóc.

- Cháu muốn mua một bông hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng
cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một bông hồng đến 2 đô la.

Anh mỉm cười và nói với nó:

- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong
xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó ngập ngừng nhìn anh
trả lời:

- Dạ chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ
vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

- Đây là nhà của mẹ cháu. Nói xong, nó ân cần đặt bông hoa hồng lên mộ.

Chứng kiến cảnh tượng cảm động đó, lập tức anh quay lại tiệm bán hoa,
hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa đǎng ký và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm
đó, anh đã phóng xe một mạch về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa đó.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:09 pm

Duyên may và sự lựa chọn
Khi ta ở đúng vào một thời điểm nào đó và ta gặp được đúng người ta yêu.
Đó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, đó không phải là một sự lựa
chọn, đó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây)
thì chắc chắn không phải là sự lựa chọn rồi. Đó là duyên may. Vấn đề là
những gì xảy ra liên tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng
bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức
mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật
sự tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người
ấy. Đó không còn là duyên may nữa. Đó là sự lựa chọn.

Khi bạn quyết định sánh vai cùng một ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc
đời. Đó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên
dáng hơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn
quyết lòng yêu người đó không đổi thay. Đó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may.
Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn
của chính chúng ta.


Quà Giáng sinh
Khi còn bé, cứ mỗi sáng Giáng sinh, tôi vẫn luôn chạy nhanh xuống cầu
thang, dõi mắt nhìn quanh cây thông tìm hộp quà to nhất. Vì tôi luôn tin rằng
bên trong chiếc hộp là món quà đắt tiền nhất và tuyệt diệu nhất. Nhưng thời
gian đã mang lại nhiều điều kỳ diệu cho trí óc và tâm hồn của một thanh
niên. Tôi nhận ra rằng món quà nào cũng độc đáo và ý nghĩa cả. Những món
quà được tôi nhớ nhất hầu hết đều được trao bằng cả trái tim, như chiếc áo
len và khǎn quàng cổ tự tay mẹ đan để tặng. Y' nghĩa giáng sinh không từ
bản thân các món quà mà từ những điều phía sau món quà ấy.

Y' nghĩa thật sự của Giáng sinh còn nằm ở phần "trao tặng". Vì thế Giáng
sinh này tôi tự hứa với lòng sẽ tìm một món quà thật đặc biệt dành cho
Angela - người con gái rất đặc biệt của tôi. Tôi bỏ ra nhiều ngày đi khắp các
cửa hàng đông đúc, xem đủ các quyển catalogue mùa lễ nhưng vẫn chưa
tìm được món quà như ý. Tôi quyết định vào khu thương mại một lần cuối
cùng, vì có thể tôi đã bỏ qua một cửa hàng hay một món quà nào đó rất có ý
nghĩa đang nằm trên kệ. Nhưng khi chậm bước ngang qua hết cửa hàng này
đến cửa hàng khác, cũng chẳng có gì đập vào mắt tôi. Quá tuyệt vọng, tôi
quay ngược trở ra. Nhưng vừa ra đến cổng, tôi đột ngột nhìn thấy món quà
hoàn hảo.

Món quà không nằm trong những cửa hàng được trang hoàng rực rỡ, cũng
không thể gói giấy màu rồi buộc nơ thật đẹp. Món quà ấy không thể gửi qua
đường bưu điện. Thế thì tôi tìm thấy món quà ấy ở đâu? Và quan trọng hơn
cả nó là gì? Tôi đã tìm thấy món quà trong đôi mắt đôi tình nhân đang hạnh
phúc tay trong tay, tôi đã nghe thấy món quà trong những lời đùa vui giữa
hai bà cháu nọ và tôi đã nhìn thấy món quà trong cử chỉ của một người mẹ
mới sinh con tràn đầy hạnh phúc.

Đúng vậy, món quà tuyệt vời nhất chính là "tình yêu"! Angela ơi, Giáng sinh
này anh sẽ tặng em tình yêu của anh và anh tin rằng món quà ấy sẽ luôn
được em mang theo bên mình.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:11 pm

Bức ảnh gia đình
Trong nhiều năm qua, gia đình chúng tôi hay có một thói quen vừa xấu vừa
tốt. Thói quen tốt là ở chỗ chúng tôi thường nhét phim vào máy ảnh, chụp
bất kỳ kiểu gì chúng tôi thích. Nhưng xấu ở chỗ khi chụp hết cuộn phim,
chúng tôi bỏ nó vào tủ chứ không đi rửa.
Mấy hôm trước, Susan cầm vài cuộn đi rửa. Chẳng ai biết rửa sẽ ra những
hình gì vì chụp cũng lâu rồi. Chúng tôi hồi hộp như chơi xổ số vậy.

Trong những bức ảnh rửa ra, rất nhiều ảnh, từ ảnh trong bếp đến bọn trẻ con
chơi ngoài sân. Nhưng tất cả những bức ảnh đều giống nhau ở chỗ: không
ảnh nào có Susan. Tại sao? Susan luôn là người chụp ảnh.

Khi xem những bức ảnh, tôi nhớ lại câu chuyện của anh bạn Dan kể tôi
nghe năm ngoái. Dan làm việc ở một công ty lớn với hai chi nhánh ở hai đầu
thành phố nên rất bận. Như bất kỳ một ông trưởng phòng nào khác, Dan có
rất rất nhiều việc phải làm: Hai ngày phải họp một lần, phải làm thêm vào
cuối tuần...

Dan kể chuyện, có lần cô giáo của đứa con gái anh gửi giấy mời họp tới
cho anh. Tất nhiên, anh quá bận và vợ anh lo mọi chuyện họp hành cho con
cái. Nhưng cô giáo nói rằng cô muốn gặp anh, chứ không phải vợ anh.

Do đó, Dan buộc phải thu xếp công việc, tới trường gặp cô. Cô giáo đưa cho
Dan
một bức vẽ:

- Tôi muốn anh xem bức tranh con gái anh vẽ gia đình.

Dan xem bức tranh rồi hỏi:

- Thế tôi đâu?

- Đó là lí do tôi mời anh đến đây - Cô giáo nói - Tôi đã hỏi con gái anh là bố
cháu đâu. Cô bé nói anh chẳng bao giờ ở nhà, nên cô bé không vẽ anh trong
bức tranh.

Một cú đấm cũng không làm Dan đau như lúc ấy. Từ lúc đó, Dan đã thay đổi
lịch làm việc của mình, quan tâm đến gia đình hơn để vừa là một doanh nhân
giỏi, vừa là một người cha tốt.

Còn bạn, bạn có ở trong bức ảnh của gia đình không? Hay bạn quá bận rộn
hoặc thờ ơ?


Đây là một bức thư của một người cha gửi cho con trai của mình có nhan
đề là : "Làm cha nên nhớ..."

"Con ơi ! Con ngủ,má đỏ kề tay, tóc mây dính trên trán. Cha mới lén vào
phòng con... Cha muốn thú tội với con: lúc nãy khi đọc báo bên phòng sách
đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha. Cha đã hơi nghiêm khắc với con
hôm nay. Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con
chỉ vì con quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thôi, cha đã mắng con vì giầy
con không đánh bóng, cha đã la con khi con ném đồ chơi của con xuống
đất.

"Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa : con đánh đổ sữa, con nuốt
vội mà không nhai, con tỳ khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều
quá... Khi đi, con quay lại chào cha: "Thưa cha con, con đi !" và cha đã cau
mày: "Ngay người lên !".,

"Buổi tối, khi đi làm về, cha thấy con đang chơi bi ngoài đường, đầu gối quỳ
xuống đất, tất rách hở cả chân. Cha đã làm nhục con trước mặt bạn bè, bắt
con đi trước mặt cha đến tận nhà... "Tất đắt tiền, nếu mày phải bỏ tiền ra
mua, mày mới tiếc của ma giữ gìn nó !" (Con thử tưởng tượng xem, có ai là
cha mà lại mắng con như vậy không?).

"Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng
cha. Cha ngừng lên, giọng bất bình hỏi : "Cái gì ?" .

"Con không trả lời gì hết, nhưng trong một lúc xúc động không nén lại được,
con chạy lại, bá cổ cha, ôm cha với tình yêu thương mà trời phật đã làm
nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha đã không làm nó héo hon
được... Rồi thì con lại chạy lên cầu thang.

"Con ạ ! Chính cái lúc đó quyển sách ở trên tay cha rơt xuống và một nỗi sợ
ghê gớm xâm chiếm tâm hồn cha. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm
cho cha thành như vậy đó : thành một người cha gắt gỏng. Cha đã phạt con
vì con còn quá trẻ con mà cha bắt con làm như người lớn. Không phải cha
không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở một đứa trẻ như con nhiều
quá, cha đã xét con theo gần bốn mươi năm kinh nghiệm sống của cha.

"Mà tâm hồn của con đại lượng, cao thượng, trung thực biết bao ! Trái tim
của con tuy nhỏ bé mà mênh mông biết bao. Chỉ một sự hăm hởtự nhiên
chạy lại hôn cha trước khi đi ngủ cũng đủ chứng minh điều đó. Thôi, cha
con mình quên những chuyện khác đi... Tối nay cha hối hận lắm, ngồi nép
bên giường con.

"Cha biết nếu con có nghe những lời cha nói với con đây thì con cũng chẳng
hiểu gì nhưng ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thật sự là một người cha ; cha
sẽ là bạn của con, khi con cười cha sẽ cười, khi con khóc cha sẽ khóc. Và
nếu cha co muốn trách mắng con thì cha sẽ mím chặt môi, và sẽ lặp đi lặp
lại rằng :
-Con chỉ là một đứa trẻ con... một đứa trẻ con !

"Cha có lỗi, cha đã coi con như người lớn. Bay giờ nhìn con nằm trên
giường, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một đứa trẻ con.

"Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con... Cha đã
đòi hỏi con nhiều quá, nhiều quá lắm...".
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:12 pm

Không Chịu Buông Tay
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè
ở Florida, một cậu bé quyết định đi
bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng
mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy
ào xuống, bơi ra giữa sông mà không
để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại
phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong
nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng
hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càn
gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh
gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi
bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai.
Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra
con cá sấu và bơi ngược trở lại về
phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt
đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới
bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp
được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ
chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu.
Và bắt đầu một trận kéo co không cân
sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất
nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều
tình thương và không thể buông tay.
Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe
tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên
đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng
chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu
đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh
viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng
chân cậu có một vết sẹo rất to, trông
rất khủng khiếp - bằng chứng của lần
bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu
đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên
này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo
được không. Cậu bé kéo ống quần lên,
để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp
ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết
sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! -
cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên
tay áo của cậu là một vết sẹo to,
thậm chí còn sâu hơn cùng với những
vết cào xước rất đậm và kéo dài do
móng tay của mẹ cậu - khi người mẹ
dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ
giữ lãi đứa con trai yêu quý. Cậu bé
nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không
bao giờ quên được! Và cháu tự hào về
nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu
buông tay.


Nếu Ước Mơ Đủ Lớn
Tôi vẫn thường nhìn cô bé đó từ cửa sổ nhà bếp và bật cười. Cô bé trông
thật bé nhỏ khi chen chúc giữa một đám con trai trên sân chơi. Trường học
nằm đối diện với nhà chúng tôi và tôi thường đứng ở bên cửa sổ, tay bận
làm việc nhưng mắt vẫn nhìn đám trẻ đang vui chơi trong giờ giải lao. Một
biển học trò, nhưng đối với tôi, cô bé vẫn có thể nhận ra được trong đám trẻ
đó.
Tôi vẫn nhớ bữa đầu tiên tôi thấy cô bé chơi bóng rổ. Thật tuyệt vời khi cô
bé chạy vòng quanh các đứa trẻ khác, nhảy lên ném bóng vào trong rổ ngay
trên đầu của chúng. Những đứa con trai luôn cố cản cô bé nhưng không đứa
nào làm được cả.
Tôi cũng chú ý đến cô bé vào những lần khác, cũng tại chỗ đó, với banh
trong tay đang chơi một mình. Cô có thể tập đi tập lại dắt bóng và ném bóng
cho đến khi trời tối mịt. Một ngày kia, tôi hỏi cô bé tại sao cô tập luyện nhiều
như vậy. Xoay nhanh người, mái tóc đuôi gà nhún nhảy, cô bé nhìn thẳng
vào mắt tôi. Không một chút do dự, cô bé nói, "Cháu muốn vào học Đại học.
Cha cháu đã không thể vào Đại học được nên ngay từ khi cháu còn bé, cha
đã thường nói là muốn sau này cháu phải học đại học… Cách duy nhất cháu
có thể vào học được là phải có một học bổng. Cháu thích bóng rổ. Cháu nghĩ
rằng nếu cháu chơi bóng giỏi thì cháu sẽ nhận được học bổng vào Đại học.
Cháu sẽ chơi bóng rổ cho trường Đại học. Cháu muốn thành xịn nhất. Cha
cháu nói với cháu rằng nếu ước mơ thật sự lớn, những chuyện khác chỉ là
chuyện nhỏ." Sau đó cô bé cười và chạy đi tập tiếp.
Vậy đó, tôi cũng chào thua cô bé - cô bé đã tự định đoạt số mệnh của mình.
Tôi đã theo dõi cô bé suốt những năm đầu của Trung học. Mỗi tuần, cô bé
dẫn dắt đội bóng của mình chiến thắng. Thật làthích thú khi xem cô bé chơi.
Vào một ngày trong năm cuối cùng bậc Trung học, tôi thấy cô bé ngồi trên
bãi cỏ, đầu giấu vào trong cánh tay. Tôi bước qua đường và ngồi xuống bãi
cỏ cạnh cô bé. Tôi hỏi nhỏ chuyện gì đã xảy ra với cô vậy. "O,À không có
gì," câu trả lời thật khẽ. "Cháu quá thấp." Huấn luyện viên nói với cô bé là
với chiều cao thấp như vậy côù sẽ chẳng bao giờ chơi cho một đội hạng
nhất được - chưa nói đến học bổng - bởi vậy cô nên bỏ ước mơ vào đại học
đi.
Cô bé thật đau khổ. Tôi cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhận thấy sự thất
vọng của cô bé. Tôi hỏi xem cô đã nói cho cha cô biết chưa. Cô bé nhấc đầu
lên khỏi cánh tay và kể rằng cha cô nói tất cả các huấn luyện viên đều sai
bét cả. Họ không hiểu được sức mạnh của ước mơ. Ông nói với cô bé rằng
nếu cô muốn chơi cho một trường Đại học tốt, nếu cô thật sự muốn có học
bổng, thì không có gì có thể ngăn cản cô được ngoại trừ một điều - thái độ
của chính mình. Ông nói với cô một lần nữa, "Nếu ước mơ đủ lớn thì tất cả
những điều khác chỉ là chuyện nhỏ."
Năm kế tiếp, khi cô và đội của cô chơi cho giải vô địch Bắc California, cô đã
được một huấn luyện viên chú ý đến. Cô được mời vào trường, với học
bổng, để đến với một đội bóng rổ nữ trong giải hạng nhất của NCAA. Cô bé
ấy được nhận vào học. Cô đạt được việc học đại học mà cô hằng mơ ước
và cố gắng phấn đấu từ nhiều năm qua. Và cô bé đã được tham gia thi đấu
nhiều nhất trong lịch sử nhà trường.
Vào một đêm nọ, cha cô gọi cô. "Cha đang bị bệnh, cưng ạ. Cha bị ung thư.
Không, con đừng nghỉ học và cũng không cần trở về nhà. Mọi việc sẽ tốt thôi
con. Cha yêu con lắm."
Sáu tuần sau người cha - thần tượng của cô bé – đã qua đời. Trước đó, cô
bé nghỉ học vài ngày để về an ủi mẹ và chăm sóc cha. Một đêm kia, trước
khi qua đời, cha cô gọi cô đến bên giường. Khi cô đến gần, người cha nắm
lấy tay cô và gắng sức nói "Rachel, con cứ tiếp tục ước mơ đi. Đừng để
ước mơ của con chết theo cha. Hứa với cha đi." ông nài nỉ. "Hứa đi con."
Trong những giây phút hiếm hoi còn được ở bên cạnh nhau đó cô bé trả
lời "Dạ con xin hứa với cha."
Những năm sau đó thật là nặng nề với cô bé. Cô phải luân phiên giữa
trường và ở nhà, nơi mẹ cô ở một mình với đứa trẻ mới sinh ra và ba đứa
con khác. Sự đau đớn mất cha mà cô cảm nhận được vẫn còn đó, giấu kín
trong lòng cô, vẫn chờ đến một lúc nào không ngờ tới được bùng nổ lên để
đánh quỵ cô.
Mọi thứ dường như càng ngày càng khó khăn hơn. Cô phải chống chọi với
sợ hãi, nghi ngờ và vỡ mộng. Khó khăn đã làm cho cô phải học mất 3 năm
mới đủ chứng chỉ cho một năm. Những giáo viên trong trường không tin nổi
rằng cô vượt qua được dù chỉ một học kỳ. Mỗi khi muốn bỏ cuộc, cô lại nhớ
những lời cha cô "Rachel, hãy tiếp tục ước mơ. Đừng để ước mơ của con
chết theo cha. Nếu ước mơ của con đủ lớn, con có thể làm mọi việc. Cha
tin ở con." Và dĩ nhiên, cô luôn nhớ đến lời hứa của mình với cha.Cô bé đã
thực hiện được lời hứa và hoàn tất chương trình đại học. Cô phải mất đến 6
năm, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô vẫn tiếp tục chơi bóng rổ vào những lúc
chiều xuống. Và nhiều lần tôi nghe cô nói với bạn bè "Nếu ước mơ đủ lớn,
những điều còn lại là chuyện nhỏ.”
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3  Next
 Similar topics
-
» Câu chuyện con ốc biển (ST)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
VS Guild's 4rum :: Tản Mạn Cà Phê Chiều Thứ 7 :: Quà Tặng Cuộc Sống-
Chuyển đến