VS Guild's 4rum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
VS Guild's 4rum

4rum for all VS members.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )

Go down 
2 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:14 pm

đô la và 1 giờ
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn
ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc
nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế
hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.


Đây là một câu chuyện mà một người bạn đã gửi cho tôi, tôi muốn giữ đúng bản quyền của tác giả:
Tinh yeu la gi?
Khi Thuong de sang tao ra the gioi, Nguoi day tat ca moi sinh vat cach bao
ton noi giong bang cach sinh san ra nhung dua con giong het bo me chung.
Thuong de cho mot nguoi dan ong va mot nguoi dan ba song tren mot canh
dong, day ho lam nha roi trao cho nguoi dan ong mot cai xeng, nguoi dan ba
mot dau hat.
- Cu song nhu vay nhe... Tram con ban viec...Nam sau Tram se quay lai.
Mot nam sau Thuong de quay lai voi thien than toi cao Gavorin. Nguoi den
ngay tu luc chang vang truoc khi mat troi moc. Nguoi nhin thay ca hai nguoi
dan ong va dan ba ngoi ben tup leu, truoc mat ho canh dong lua mi trong tren
thung lung dang chin ro. Duoi mai nha em am la cai noi voi dua tre dang ngu.
Con hai vo chong khi thi nhin len bau troi dang ung hong, khi thi nhin vao mat
nhau. Trong giay lat do, luc anh mat ho gap nhau, Thuong de nhin thay mot
suc manh ky la, mot sac dep kho ta doi voi Nguoi. Cai sac dep ay con tuyet
voi hon ca bau troi trong xanh va mat troi choi loi, hon ca trai dat xanh tuoi va
cac vi sao lung linh, va huyen dieu hontat ca nhung gi ma Thuong de da deo
got va sang tao ra. Cai sac dep ay lam Thuong de kinh ngac den noi trong
tam hon Nguoi cung run len vi so hai va ghen tuc. Vi NGuoi da sang tao ra
mat dat cung ran nay, nan dat set thanh con nguoi va mang lai su song cho
ho. Vay ma Nguoi lai khong nhin thay sac dep do duoc tao ra nhu the nao.
Cai sac dep ay tu dau den va do la cai gi?
- Do la tinh yeu. Dang thien than toi cao Gavorin noi.
- Vay tinh yeu la cai gi? Thuong de hoi dang thien than toi cao.
Thuong de tien gan lai nguoi dan ong , lay ban tay gia nua cua minh vo nhe
len vai va hoi: "Nay con nguoi, day ta yeu di".
Nguoi dan ong tham chi khong cam thay ca cai vo nhe do. Anh ta chi cam
thay co mot con ruoi dang dau tren vai. Anh dang mai nhin vao mat vo minh -
me cua dua tre.
Thuong de bat luc, nhung la mot lao gia doc ac va hay thu vat.
- A, the la may khong muon day tao yeu phai khong, con guoi kia. May hay
nho lay loi ta. Hay nho lay tu gio phut nay, moi nam troi qua se lay di cua
may mot it tuoi tre va suc luc. Nam muoi nam nua tao se den va xem cai gi
con lai trong cap mat may, hoi con nguoi kia.
Nua the ky troi qua. Nhung kia, thay vao cho tup leu rach nat la mot ngoi nha
khang trang. Con tren manh dat hoang kho can la mot khu vuon rong, tren
thung lung lua mi tro bong chin vang nag triu, nhung dua con trai dang cay
ruong, nhung co con gai dang se soi, con lu chau chat dang choi dua ngoai
bai co.
Ben ngoi nha hai ong ba gia ngoi, luc thi ngam binh minh dang len, luc thi
say sua nhin vao mat nhau. Va Thuong de van thay trong cap mat cua ho
mot sac dep manh me va nhu cang bung len ruc ro hon, tuong chung nhu
vinh cuu. Nguoi khong chi thay tinh yeu ma ca long chung thuy.
Thuong de tuc gian keu gao, tay nam chat run run:
- Hoi con Nguoi kia, May khong gia di bao nhieu ha?. Cac nguoi phai dau kho
va buon tui vi cuoc doi va tinh yeu cua cac nguoi. Cac nguoi hay chui xuong
dat va tan ra thanh tro bui. Ta se den xem tinh yeu cua cac nguoi con lai cai
gi.
Ba nam sau Thuong de quay lai. Nguoi nhin thay ong lao ngoi ben ngoi mo
nho, doi mat duom buon, nhung trong do sac dep cua con nguoi cang manh
me hon, kho hieu hon va ky la hon voi Thuong de. Day khong chi la tinh yeu,
la su chung thuy ma con la Ky niem cua trai tim.
Doi tay cua Thuong de run ban len vi tuc gian va bat luc. Nguoi den ben ong
lao, quy xuong va cau xin:
- Con guoi oi, hay ban cho ta cai sac dep ay di. Nha nguoi muon ta doi lai cai
gi?
- Toi khong the lam duoc nhu vay. Con nguoi tra loi. Cai sac dep nay thuc
quy gia lam sao. Cai gia cua no la cat chet. Con ngai, lai bat tu.
- Tram se trao lai cho nguoi su bat tu, va tuoi tre nua, chi phai trao cho ta tinh
yeu thoi.
- Khong, khong can thiet. Khong mot tuoi tre vinh cuu nao, khong mot su bat
tu nao co the so sanh duoc voi tinh yeu dau.
Thuong de om hai tay len dau, bay ve troi. Tu do, con nguoi tro thanh Thuong
de tren trai dat.
Day ! Tinh yeu la gi? Do la sac dep vinh cuu va la su bat tu cua con nguoi.


- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một
giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay
mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và
ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả
ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại
sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để
mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào
phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp
tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con
có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của
bố không?
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:15 pm

Vô Đề
Mẹ tôi không nói chuyện với cha tôi. Mẹ đã không nói với cha năm năm rồi,
và vì thế cha tôi rất biết ơn mẹ.
Tôi đã khóc vào lần cuối cùng mẹ nói với cha. Tôi đã thấy cha mẹ nói chuyện
với nhau dù tôi không nghe được lời. Cha thì thầm, mẹ cũng thì thầm.
Hình dáng của hai người hiện lên trong ánh sáng khung cửa sổ ở cuối sảnh
đường dài. Cha tôi vươn người về phía giường mẹ nằm, trán chạm vào trán.
Tấm biển "Phòng Giải Phẫu" ở trên cánh cửa ở phía sau họ. Tay nắm chặt
tay như thể họ đang nắm giữ trái tim của nhau. Như thể họ lần đầu tiên gặp
nhau, như thể hai người tình bị ép phải xa nhau. Bị ép chia tay trong ngày
của sống và chết. Họ phải quyết định cùng nhau, làm hay là chết. Làm và
chết. Hai người đã sống cho nhau trong suốt bốn mươi năm qua. Mẹ tôi bị
một chứng bệnh làm máu không đến được não. Trải qua ba năm, bệnh tật
đã làm cuộc sống của mẹ xấu đi đến đáng sợ. Cuộc sống của mẹ có thể
được kéo dài nếu cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay. Đã có mười hai
con người dũng cảm đi trước và chỉ có ba người đã thoát khỏi bệnh. Tôi đã
chứng kiến cha mẹ mình suy nghĩ để đi đến quyết định, cả hai đều nguyện
cầu trước cái chết. Mẹ tôi muốn sống, muốn làm thử. Những vòng xoáy,
quay cuồng… Rồi sự an bình đến.
Chúng tôi biết mẹ đã dũng cảm như thế nào. Cả ba chị em chúng tôi tập
trung quanh giường của mẹ trong bệnh viện cảm thấy thời gian như đẩy
chúng tôi tiến tới ngày định mệnh hôm sau. Chúng tôi mỉm cười với mẹ, bịn
rịn khi chia tay, và chỉ mong câu chúc "Chúc mẹ ngủ ngon" không phải là
câu chia tay cuối cùng của chúng tôi với mẹ.
Cha đã thức cả đêm để cầu nguyện, những lời cầu nguyện của tình hêu.
Thật đau đớn khi phải rời cha vào đêm đó, thật quá đau đớn khi nghĩ đến
cha phải cô đơn một mình. Nhưng cha nói với chúng tôi rằng cha không cô
đơn, ít nhất là vào đêm đó, cha đã có tình yêu của mình. Và bình minh tới.
Chúng tôi tập hợp lại và cầu nguyện. Chúng tôi hôn mẹ, ôm cha và đi theo
giường của mẹ cho đến khi chỉ có một người được phép đi tiếp bên cạnh.
Cha đã đi tiếp bên cạnh mẹ cũng như cha vẫn luôn làm vậy. Hai người đã ở
bên nhau trong suốt bao khó khăn. Mẹ đã mồ côi từ bé và phải sống hết nơi
này qua nơi kia. Cha cũng là con út thứ chín trong một gia đình nghèo.
Và họ đã tìm thấy trong nhau gia đình của mình. Chúng tôi, những đứa con
rất được yêu thương. Chúng tôi được cha mẹ cho những gì mà hai người
đã không thể có thủa thiếu thời: an bình, giáo dục, đạo đức. Chúng tôi được
sinh ra từ tình yêu.
Tôi thấy cha hôn mẹ và hai người rời nhau. Mẹ được đưa qua cánh cửa,
một mình. Cha, lưng quay về phía tôi, đặt tay lên cánh của, cầu nguyện cho
tình yêu và sức mạnh và hy vọng. Cha quay người và đi chậm chậm về phía
tôi. Ánh bình minh chiếu sáng trên khuôn mặt cha và tôi nhận thấy tình yêu
của cha sâu đậm đến chừng nào.
Tình yêu của sự hy sinh bản thân. Một tình yêu quá lớn tới mức ông ước
mong mang hết cái đau cho mẹ, người đang phải chịu một mình.
Và dù với tình yêu của chúng tôi bao quanh, cha vẫn đi một mình khi chúng
tôi chờ mẹ tỉnh lại, những tháng đầy nghi ngờ và hồi phục.
Cuối cùng, mẹ đã mất tiếng nói nhưng mẹ đã thắng trong cuộc chiến vì sự
sống.
Mẹ đã không nói với cha năm năm rồi, và vì thế cha tôi rất biết ơn mẹ.

Vô Đề
Hắn mới thú thật tất cả quá khứ của hắn cho ông nghe. Hắn cho ông biết là
hắn đang bị cảnh sát lùng bắt vì liên can đến những sòng bài và bán thuốc
phiện trên thành phố. Tuy nhiên, sau khi thổ lộ cho ông già, ông vẫn để cho
hắn ở lại như thường. Ông không hề thay đổi sắc mặt cũng như cách đối
xử sau khi đã biết rõ quá khứ bụi đời, giang hồ của hắn. Ðiều ấy làm hắn
kính nể ông. Ông đặt chiếc rổ xuống bãi cỏ, hỏi người thanh niên :
- Con có dự tính đi nơi khác không?
Hắn lưỡng lự rồi thay vì trả lời, lại hỏi ông già:
- Cụ có sợ liên lụy không nếu họ tìm thấy con ở đây?
Ông già lắc đầu không nói. Cái lắc đầu thản nhiên, coi thường tất cả những
khó khăn nếu có xẩy ra làm hắn nhìn ông như một ân nhân lớn. Bao năm
hắn tưởng như tình cảm trong hồn đã chết khô. Tình người chỉ là những lời
nói rỗng không. Ðời là tranh giành, dối trá. Cách đối xử của ông già là một
ngọn gió nhẹ, lách vào hồn hắn, khua động cái khả năng yêu thương, cái
tình thương từ thủa ban đầu trong cõi lòng hắn. Những cọng cỏ yêu thương
ấy đã miền miệt nằm im, đã chết cứng, hôm nay, rung rung nhẹ. Ông già
nhìn vào mắt hắn hỏi một câu đột ngột :
- Con hãy nói cho ta, gia đình là gì? Sao con lại bỏ đi ?
- Con không thể sống được trong gia đình ấy. Vì nơi ấy không có tình
thương !
- Thế con có gặp tình thương ở ngoài gia đình ?
Hắn trầm ngâm im lặng. Ông già nói thêm :
- Gia đình là tổ ấm con ạ. Kẻ không có gia đình là kẻ cô đơn, lạc loài. Người
ta phải tung cánh bay khi đến tuổi lớn nhưng gia đình vẫn là nơi người ta
bay về để sưởi ấm cõi hồn. Chỉ có tình gia đình thì cũng không đủ, người ta
không thể sống trong gia đình mãi mãi. Người ta phải đi, phải bay, người ta
cần tình bạn trong xã hội để sống. Nhưng không có gia đình để bay về người
ta vẫn chỉ là một cánh chim mồ côi. Dù bay có xa, dù lên có cao, cánh chim
vẫn thiếu thốn, vẫn không trọn vẹn .
- Nhưng gia đình con không là tổ ấm !
- Gia đình không còn tình thương là lúc họ ngưng đối thoại với nhau. Một
đêm đông lạnh thì cây củi rất cần thiết nhưng nếu củi không đốt thành lửa
thì củi cũng lạnh như gió tuyết mà thôi. Cởi mở cõi lòng cho nhau sẽ khơi
lên ngọn lửa đó để đốt cháy cành củi. Giá trị của lò sưởi là lửa. Khi những
cành củi tự rút khỏi bếp than thì lửa sẽ yếu đi, nhưng cành củi nào vẫn trung
thành đặt mình trong bếp lửa thì cành củi vẫn cháy, vẫn ấm, nó vẫn là giá trị
mà đêm lạnh đang cần thiết. Nếu nó thấy những cành củi khác đã bỏ lò lửa,
nó cũng rút lui theo thì nó đã đánh mất đi sứ mạng nó phải chu toàn, nó
cũng sẽ rơi vào đêm lạnh, hoang vu.
Hắn buồn trầm nét mặt. Trong cái tịnh mịch của buổi chiều, hắn thấy những
gam màu tang tóc li biệt. Hồn hắn chùng xuống như một tơ đàn ẩm mốc. Có
mất mát về trong hồn hồi tưởng. Ông già im lặng một chút rồi lại nói với hắn :
- Những người không biết xây dựng tình yêu trong gia đình thì họ cũng
chẳng biết đến tình yêu ngoài xã hội. Họ không thể hi sinh được cho nhau
trong cùng một tổ ấm thì làm sao họ có thể chịu thiệt thòi ở ngoài cánh
đồng ?
Những kẻ đã bỏ gia đình, chối từ xây đắp yêu thương trong gia đình, khi họ
gặp nhau ngoài xã hội, họ sẽ đem đến cho nhau những sứt mẻ, lấy tàn bạo
làm con đường chiến thắng .
Con đã kể cho ta nghe chuyện đời con. Xã hội là cái thâm độc của ông A , là
khuôn mặt nghi ngờ của bà B, là phản bội vì lợi lộc của lũ bạn. Là người cha
say khướt, người mẹ ghẻ không trách nhiệm .
Lằn roi của ông A là niềm vui thỏa mãn của mối trả thù. Nó diễn tả một hố
vắng nào đó trong hồn ông. Cái nghi ngờ của bà B không có xót thương
cũng chỉ là lời phiên dịch một nội tâm không có đất sống. Tình bằng hữu của
mấy đứa bạn không lớn hơn trái táo tầu là kết quả của một mùa giáo dục bị
sâu phá. Tất cả là hình thức một khoảng trống trong tâm hồn. Bằng ấy năm
trôi giạt con vẫn chưa nhận ra là chính họ cũng đã lớn lên trong gia đình
thiếu bóng nhân ái sao? Họ đã qua tuổi thơ mà yêu thương chỉ là bóng mây
bay ngang trời. Họ đã qua một khoảng trống .
Ông già đặt tay lên vai hắn tiếp tục :
- Cuộc đời bất hạnh vì những khoảng trống con ạ. Thí dụ như con đang ngồi
đây. Vợ chồng cô đơn vì những cách biệt. Tội nhân cô đơn vì bị ruồng bắt.
Kẻ yếu đuối cô đơn vì bị miệt thị. Nghệ sĩ cô đơn vì phải sáng tác theo thị
hiếu của khách hàng. Con ạ, tất cả các trạng thái bất hạnh trong cuộc đời là
hình thức của những khoảng trống trong tâm hồn .
Hắn nhìn lên ông già hỏi :
- Như vậy con phải làm gì ?
- Con phải biết rõ mình, rõ đời. Con phải quên đời, quên mình .
Hắn chẳng hiểu ông già nói gì, nhưng ngần ngại không dám hỏi. Ông già biết
tâm trạng ấy, nhìn gã, ông nói thêm :
- Con phải biết rõ mình để hòa đồng với đời. Con phải biết rõ đời để khỏi bị
đời đồng hóa. Không biết mình và biết đời con sẽ rơi vào khoảng trống. Từ
khoảng trống ấy cô đơn sẽ nẩy sinh . Nó là trạng thái con người đánh mất đi
cái bản ngã đích thực của mình. Họ muốn trở nên cái mà họ không có thể,
họ xao xuyến bất an. Họ để xã hội biến con người của họ trở thành cái mà
họ không được phép trở thành, vì thế, họ khắc khoải ưu tư . Cả hai, muốn
trở nên điều ngoài tầm mình với và đánh mất cái mình phải trở nên đều đưa
con người đến những mảnh đời hụt hẫng. Cái hụt hẫng ấy là nỗi cô đơn tàn
phá lớn nhất, con ạ. Và tàn ác nẩy sinh .
Con cũng phải quên đời và quên mình. Ðời không luôn luôn gọi con đến
những chân trời hạnh phúc. Chính con cũng lừa dối con ngày ngày. Trước
những tiếng gọi mà nhiều khi vô cùng mãnh liệt ấy con phải có can đảm chối
từ. Quên mình và quên đời chỉ là một hình thức của biết mình và biết đời mà
thôi. Ðơn giản, nhưng tất cả hạnh phúc cũng như thương đau trong thảm
kịch cuộc sống hệ tại có thế.
Hình ảnh con bò mẹ lấy mõm hẩy hẩy trên lưng chú bê nhỏ gợi lên trong hồn
chàng một tình cảm nhẹ nhàng, êm đềm mà chàng ngỡ rằng chàng không
bao giờ có thể có được rung cảm ấy. Ông già cúi xuống lượm chiếc rổ với
mớ rau cải còn xanh . Hắn ngồi trầm tư vì những lời nói của ông, thao thức
như cánh buồm vải đi trên biển lặng của nhớ nhung hồi cảm. Ông già cầm
mớ rau cải giũ đất rồi bảo hắn vào ăn cơm chiều. Mặt trời vừa mới le lói mà
giờ đã lặn xuống sâu dưới chân đồi. Trời đang sửa soạn vào đêm. Vừa đi,
ông già vừa nói cho hắn nghe .
- Tất cả hệ tại con tim. Gia đình ở trong tim ta. Mất tình yêu ấy thì dù ở trong
gia đình cũng chẳng gặp gia đình. Còn tình yêu đó thì dù cách trở núi sông ta
vẫn còn gia đình bên cạnh .
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:17 pm

Tiếng thì thầm
1.
Con đừng lo khi những bước đi đầu tiên còn khiêm tốn. Tất cả những gì tốt
đẹp nhất cũng đều bắt đầu từ nhỏ bé. Cây sồi to phát xuất từ một chiếc hạt
nhỏ xíu. Từ hạt giống li ti trổ lên những cây cối và bông hoa xinh tươi nhất .
Một hạt yêu thương có thể thay đổi nhiều cuộc đời. Niềm tin, có thể làm nảy
sinh hết biệc lạ lùng này đến việc lạ lùng kia. Con hãy biết ơn đối với tất cả
những gì rất nhỏ bé trong cuộc đời ...
Khi con biết ơn và quý trọng tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời thì tình
yêu tuôn chảy qua con. Hãy mở rộng trái tim mình để cho lòng nhân ái tuôn
chảy mãi nhé, dù cuộc sống còn muôn khó khăn bao trùm. Nghĩ đến người
khác, sống và cống hiến cho cộng đồng, con không còn chỉ sống cho riêng
mình, đời sống của con là để phục vụ, cho tha nhân, cho tình yêu...Quên
mình, con sẽ thấy những bất hạnh của riêng mình trở thành vô nghĩa...Lúc
đó, con lại tìm được niềm hạnh phúc diệu kỳ mà không điều gì và không ai
có thể tước đi được.
Khi con yêu mến, hãy yêu mến hết lòng. Đừng bao giờ sợ thổ lộ tình yêu
của con. Tình yêu thực ra không mù quáng, mà nó thấy được cái tốt nhất
nơi người mình yêu, và như thế nó làm trồi bật lên cái đẹp nhất.
Hãy biết thông cảm thật nhiều, nhẫn nại thật nhiều và yêu thương thật nhiều,
con nhé. Sống giống như con mong người khác đối xử với mình. Nhưng
đừng làm thế vì nghĩ rằng con chỉ có thể làm như thế. Hãy làm như vậy bởi
vì con muốn làm như vậy, thật sự từ đáy lòng mình.
-2.
Con hãy bay bổng như Sơn Ca, xa, xa trên những nơi cao vút và líu lo hát
những lời ngợi ca cuộc sống. Cuộc sống sẽ thật tuyệt vời khi con cùng hòa
nhịp với nó !
Hãy đưa mắt nhìn cái đẹp đang ẩn kín, như màn bạc sau mỗi đám mây đen.
Khi con tập trung vào nó, đám mây cũng sẽ tan đi...Vẻ đẹp rải rác khắp nơi
xung quanh con. Hãy mở mắt và khám phá. Nếu con muốn tìm vẻ đẹp, con
sẽ thấy nó. Còn nếu con muốn tìm cái xấu, cái xấu cũng đến ngay. Sự lựa
chọn luôn thuộc về con.
3.
Con hãy là một cuốn sách mở, trang sách nào cũng sẵn sàng cho mọi
người được đọc. Khi không có gì để che giấu, con mới thực sự hoàn toàn
tự do và thanh thản. Sống thẳng thắn và thành thật, hãy chia sẻ những gì
con đang có trong tim mà không sợ bị ai chê cười. Đơn sơ như một đứa
trẻ !
4.
Có nhiều sự việc nho nhỏ trong đời sống thường ngày, những khó chịu vụn
vặt, có thể dễ dàng đưa đến bất bình và chia rẽ . Khi con kéo căng một sợi
dây thun, hoặc nó sẽ đứt, hoặc nếu bất ngờ con buông nó ra, nó sẽ co
mạnh lại và làm con đau. Nhưng nếu con từ từ bình tĩnh, để nó trở về vị trí cũ
một cách nhẹ nhàng, nó sẽ không đứt và cũng không làm con đau...Tình
thương và sự cảm thông luôn luôn giúp ta san bằng mọi lối đi.
Hãy biết tự cười mình, nhất là khi con bắt gặp mình đang trở nên quá
nghiêm nghị. Hãy thư giãn để mọi căng thẳng biến tan. Con sẽ làm được
nhiều hơn khi thảnh thơi, thoải mái.
Con hãy giữ cho tâm điểm sâu thẳm trong lòng mình được bình lặng như
mặt hồ, để có thể cảm nhận, phản chiếu sáng suốt cái tốt, phân biệt cái xấu
mà không bị méo mó.
Khi một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cánh cửa
mới đó sẽ có nhiều điều kỳ diệu, lạ lùng và những bất ngờ đôi khi còn to lớn
hơn nhiều. Mỗi hoàn cảnh đều có cái hay của nó. Đừng bao giờ buồn bực
hay mất can đảm khi một cánh cửa khép lại trước mặt con.
Cứ bình tĩnh đón nhận cuộc đời, càng trầm tĩnh bao nhiêu, con lại càng nhận
ra những nội lực tiềm ẩn trong mình .
5.
Tại sao, trong cuộc đời này, con không phải là người lạc quan, luôn trông
đợi cái tốt nhất, tìm kiếm cái tốt nhất và tạo ra cái tốt nhất ? Sự lạc quan
dẫn đến mạnh mẽ, còn bi quan dẫn đến yếu hèn và thất bại. Hãy để thần khí
chiếu sáng trong con, hãy tạo nên xung quanh con một thế giới đầy vẻ đẹp,
hài hòa và bình an.
Khi con có cái nhìn lạc quan vào cuộc sống, con sẽ nâng mọi tâm hồn lên
với mình, đem hy vọng và niềm tin đến cho những người con gặp. Lạc quan
nảy sinh lạc quan và cứ thế...Con ơi, luôn luôn có niềm hy vọng trong cuộc
đời, dù chỉ bắt đầu từ một tia sáng nhỏ.
6.
Con được thấy một cái giếng sâu thẳm, đen ngòm. Trên miệng giếng cài cái
xô và một sợi dây thừng. Người ta thả cái xô xuống giếng, và khi nó được
đưa lên từ vùng tối tăm đó, nó tràn đầy nước trong ngần và tinh khiết...
Con nghe có tiếng thì thầm : " Ở đáy lòng mỗi tâm hồn đều có tính thiện.
Con hãy dành thì giờ mà tìm kiếm cho đến khi thấy được nó, rồi hãy làm
cho nó nổi trội lên..."
Câu chuyện này được gửi khi Mĩ đang đánh Iraq, khi buổi bình minh với
những người dân Baghdad chỉ đến sau những đợt oanh tạc của những
Tomahawk, của những B2, F117A,... mà chủ nhân của nó George “War”
Bush và Tony “Witch Blair” đang ở trại David nghỉ ngơi và lo lắng cho đống
dầu đang cháy chứ không phải là máu của thường dân Iraq, của binh lính
Iraq và cả binh lính Mĩ, Anh đang đổ. Giá mà mỗi người trong chúng ta đều
có một “tiếng thì thầm” trong tâm khảm.... giá mà..... cuộc đời sẽ đẹp biết
bao – Je t’aime la vie!


Tôi đã bắt đầu biết... nói dối!
Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản
thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp
người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá
mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được
khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một
hôm, tôi đã biết ''sự thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối -
những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực,
đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển
và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một
người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà
phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các
bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành
trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan
chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã
tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các
bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho
bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi,
con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi)
không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những
sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi
tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho
mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu
khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở.
Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng
khiếp như vậy.
Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henrry, một bệnh
nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài
cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc lá cuối
cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng
xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối
cùng đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây
trơ trụi.
Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng
tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tầu vỡ tôi
được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có
chiếc lá "giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong
đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu
giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh
sáng... điều đó mới gọi là sự thật.
Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng với mắt mình nhìn
thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng chúng là khiến
cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn, mất đi
niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời
sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật
của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
Trong cuộc sống của chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của
Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu
người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ
chọn để nói lời nói dối chân chính. Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách
giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng
hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối
chân thành, chứa đầy tình yêu con người không?
Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng
loại.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:28 pm

KHÔNG PHẢI LỖI TẠI ANH...
I.
John không nén được tiếng thở dài. Chúng cứ liên tục trào ra trong lồng
ngực. Chưa bao giờ anh buồn và hoang mang thế.
Marian có mang! Sao nàng lại báo cho anh cái tin ấy chứ. Mà lại đúng vào ngày hôm nay. Chẳng biết làm gì, John nhét ngón tay cái vào giữa hai cái răng nanh vào
gặm. Và triền miên suy tư, giằng xé. Quên cả vị mặn và tanh của máu đã
loang đầy miệng. Marian. Nàng thật tuyệt vời. Ban đầu, việc cưới Marian là một con bài chiến thuật. Nhưng càng ở bên nàng, John càng yêu nàng. Marian xinh xắn, giản
dị, hiền dịu và đảm đang. Nói chung là rất đàn bà. Nàng là thần tượng của
các ông hàng xóm và cả các bà hàng xóm cả ghen. Nói vậy là đủ hiểu
Marian đôn hậu và láu lỉnh đến nhường nào.
Cuộc sống gia đình thật đầm ấm. Mặc dù công việc không mấy khi cho phép
John ở nhà. Chưa bao giờ họ to tiếng với nhau. Trừ lúc cả hai cùng cao
giọng hát một bản tình ca ưa thích.
Nhưng John không dám yêu Marian hết mình. Anh không được phép. Anh
phải nén xuống sự nồng nhiệt và thả ra một chút thờ ơ, khách sáo, vô trách
nhiệm. John thường ít dám về nhà. Anh thường ở lì trong khách sạn của bọn chúng
trong những thời gian rảnh hiếm hoi. Và lại vùi đầu vào công việc. Dù John là
một thiên tài, anh cũng không tránh khỏi sự căng thẳng quá mức.
Những lúc không chịu đựng nổi nỗi nhớ giày vò, không điều khiển nổi con
tim, John vô thức trở về và ôm ghì Marian vào lòng. Thậm chí, khi tỉnh giấc
vào ban mai, John vẫn hay lầm tưởng mình đang ở khách sạn. Anh không lí
giải nổi tại sao trái tim lại mạnh đến thế. Nó như người đàn bà bảo gì thằng
đàn ông lí trí cũng nghe. Sau bao nhiêu là ngang bướng, bao nhiêu là kiêu
ngạo, bao nhiêu là tranh đấu, xé giằng...
John thường hay buồn bã nghĩ: "Thôi chết, mình yêu Marian thật rồi". Và
trong lòng anh dấy lên một nỗi khiếp đảm hãi hùng. Nó làm anh ớn lạnh.
Marian là một người vợ thông minh. John biết cô đã mơ hồ chạm tới nỗi
hoang mang trong tiềm thức anh. Cô đa hỏi. John tránh né. Cô không gặng
hỏi thêm nhưng cô tỏ ra buồn. Với Marian, tình yêu là sự chia sẻ. Tất cả.
Khi John giấu nỗi đau của mình, cô cũng khổ. Khổ vì không xoa dịu được
anh. Khổ vì anh không thành thật với cô. Marian hiểu John. Hiểu đến mức cô
biết điều John giấu là vì cô, vì hạnh phúc giữa hai người. Có điều, cô vẫn
buồn. Buồn vì John không hiểu hết cô. Rằng bên John, cô không sợ bất cứ
điều gì. Cô có thể làm tất cả. Cô có thể chết bên anh. Ôi! Nỗi buồn! Nỗi buồn
của những người đàn bà tuyệt đối đàn bà! Trớ trêu thay, John hiểu những điều Marian nghĩ. Anh học được cách đọc con người. Đó là công việc của anh, kỹ năng của anh. Nhưng dù anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có thể cảm nhận được đức hy sinh trong từng nhịp đập của Marian.
Vậy mà... Con người luôn rơi vào những tình huống trớ trêu. Có những bí
mật phải mãi mãi là bí mật. Những bí mật hễ cứ tiết lộ ra là chết. Mà lại là
tiết lộ với Marian, một người mà cấp trên đã chỉ thị cho John: "Cấm được
yêu đấy!" Mỗi lần, thấy mắt Marian rơm rớm đỏ, John chỉ muốn chết quách cho xong. Anh muốn kêu lên: "Trời ơi! Tại sao trên đời lại sinh ra cái nghề này? Tại sao
cứ phải đối phó với nhau mãi thế? Cho tao sống yên ổn đi chứ! Mẹ kiê'p cái
thế gian này! Mẹ kiê'p cái nghề tình báo!"
Rồi John lại tự trách mình: "Này Zack. Bình tĩnh chứ. Mày đã thề như thế
nào. Cha mẹ ma’y không chết vì chúng nó, nhưng những người dân nước
này, họ đã bị chúng giết. Những người dân vô tội. Và chúng lại sắp giết
những thế hệ tiếp theo. Này Zack, mày phải hy sinh cơ mà. Mày đã được
đào tạo thế nào. Tổ quốc đã kỳ vọng, tin tưởng vào mày như thế nào. Mày
không có gia đình. Không được phép có gia đình. Hiểu không? Hiểu! Thưa
ngài!" Nghĩ đến đây, Zack lại cố mỉm cười. Thằng đàn ông lí trí trong anh đã mạnh
trở lại. Tên thực của anh là Zack. Zack "lì". Từ nhỏ, Zack đã mang biệt danh
ấy. Bố mẹ vĩnh biệt anh từ nhỏ. Zack sống với ông bà. Những người tốt
bụng và gia trưởng. Họ nghiêm khắc. Zack tập được sự bình thản trong lúc
cô đơn. Ông anh bảo: "Này, Zack. Đừng sợ. Đừng sợ gì cả. Đó là thằng đàn
ông". Nhưng Zack hoài nghi lời ông nói từ lúc bà đổ bệnh. Khi ấy, ông
thường khóc ướt đầm cả bộ râu. Và khi bà mất, ông khóc rống lên. Rồi im
bặt. Không nói thêm một lời nào. Vài ngày sau thì ông mỉm cười, nhắm mắt
gọi tên bà. Và tịch diệt. Lời cuối cùng ông nói với Zack là: "Zack ơi, con tim là một đứa trẻ hư hỏng. Cháu không nên nuông chiều nó. Cháu hãy mặc kệ nó. Nhưng chừng nào, nó muốn xé toang ngực cháu, thì nó đã lớn. Và cháu hãy thả nó ra. Nó biết phải dẫn cháu đi đâu. Ông tiếc vì đã không yêu bà sớm hơn và không
thương cháu như một đứa trẻ con, Zack ạ. Tha lỗi cho ông."...
Rồi Zack nhập ngũ. Zack muốn nối gót ông mình. Zack không còn sợ và ghét
quân ngũ từ khi nghe những lời trăng trối của ông. Quân ngũ, nó không triệt
tiêu cảm xúc của con người. Người ta tự triệt tiêu nó mà thôi. Zack chỉ tiếc
đã không hiểu ông mình cho tới tận khi ông qua đời. "Ông ơi, tha lỗi cho
cháu!", Zack thường tự thì thầm như vậy.
Trái tim và lí trí. Zack đã có cả hai. Thế nhưng, nhiều khi anh cảm thấy mình
hết sức nhỏ nhoi và vô cùng vụng dại. Anh không biết phải làm gì.
"Hãy đặt lí trí trên con tim, Zack. Cái đầu luôn nằm trên lồng ngực. Đừng
hưởng thụ, đừng ích kỷ. Đừng bằng lòng với hạnh phúc ấm êm. Đừng vùi
trong mái tóc, bàn tay của Marian mà quên nhiệm vụ. Hãy đề phòng tất cả.
Đề phòng cả Marian. Bọn chúng đã muốn ta lấy Marian. Cấp trên cũng đã
chỉ thị cho ta chấp nhận để tương kế tựu kế. Thật ra, ta và Marian, ai là
người giấu ai? Có phải cả hai đều là những điệp viên siêu hạng?
Hoặc những kẻ yêu đương đau khổ nhất? Hạnh phúc như con lươn trơn
nhẫy cứ trầy chuột khỏi tay. Mẹ kiê'p cái sự chiến tranh!"
"Mình và Marian yêu nhau. Yêu như người yêu người. Tình yêu thì không giả
tạo được. Thường thường, người ta kết hợp trái tim và lí trí. Đằng này,
chúng phải đánh nhau một mất một còn. Có cách nào khác không? Nghĩ đi,
Zack!" Zack nhớ, có một lần, có chiếc xe bus lao đến Marian. Anh định lao ra.
Nhưng vãn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Anh đắn đo trong giây lát.
Cuối cùng, anh vẫn lao ra. Nhưng chiếc xe đã đâm sầm tới. Zack đứng tim.
Nhắm nghiền mắt. Chiếc xe phanh rít một hơi dài. Zack mở choàng mắt.
Không có máu. Marian đang ngã sõng xoài phía bên kia thành xe. Cô vẫn
bình thản nhưng chợt khóc oà khi Zack ôm ghì lấy cô. "Em tưởng em đã
mất anh", cô vừa lau nước mắt vừa cười. Zack vẫn còn run bắn.
"Không hiểu tại sao Marian lại ngã nhanh đến vậy", về sau, Zack thoảng nghi
ngờ. Rồi thì Zack dỗ lòng: "Cô ấy yêu mình, nếu không cô ấy đã chẳng oà
lên và ghì mình chặt như thế. Làm thế nào bây giờ?"
"Không, mình không thể nào bỏ trốn. Mà biết trốn đi đâu? Loại ngay phương
án này" "Hay cứ sống thế này, muốn ra sao thì ra, bao giờ chết thì chết. Giá được
thế thì hay. Nhưng mình không thể chịu nổi cái cảnh cứ mãi mãi lừa dối
nàng. Và cái cảm giác nàng cũng đang giấu mình điều gì đó.
Có lẽ phải bỏ nàngTa phải sống đơn độc Cuộc đời ta là thế"
Nghĩ vậy, những Zack vẫn cứ trù trừ. Anh cứ đợi, đợi mãi trong nỗi đau của
cuộc chiến. Trên thế giới này và trong con người. Anh không tự quyết định
được. Anh cứ chờ. Lí trí và trái tim, kẻ nào sẽ thắng?
II.
Độ này, John cũng không có thời gian để đau đớn. Đầu anh căng lên vì
nhiệm vụ mới. Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó hết sức thâm hiểm.
John và Tomas phải phá được âm mưu ấy. Bằng mọi giá.
Trên đời này, có lẽ, không có nghề nào nguy hiểm và vô lí hơn nghề tình báo.
Phải luôn chắc chắn thành công với một công việc chưa biết hình thù, dạng
định ra sao. Sống và chết. Chọn đi! Chết! Tôi chọn chết. Nếu sống được thì
càng tốt! Đó là đức tin và lí tưởng. Để không phản bội. John và Tomas đều
hiểu, lòng người khôn lường. Nhưng họ nhìn nhau và tự thề: "Bạn mình
không phản bội"
Luck (tên thật của Tomas) có một tuổi thơ đau đớn. Anh là đứa trẻ bị bóc
lột. Bóc vỏ và lột da. Phải hiểu như thế. Vì vậy, Luck rất căm thù cái ác.
Căm thù tận xương tuỷ. "Trước những kẻ ác, Luck vẫn tỏ ra bình thản
được", Zack nghĩ: "Đó không phải là một điệp viên xoàng. Thậm chí, Luck tài
hơn mình".
Với Luck, lí trí là trên hết. Lắm lúc, Zack sợ cái sức mạnh tinh thần của
Luck. Luck không run tay khi nhả đạn vào một người đàn bà cần tiêu diệt.
Trong những nhiệm vụ dưới lốt nhân viên an ninh, Luck không ngại chứng tỏ
mình là một tên sát nhân máu lạnh.
Zack nghĩ, nếu mình phản bội, Luck cũng không ngại ngần khi bắn vỡ sọ
mình. Luck phải làm thế. Và có lẽ, mình cũng phải làm thế nếu Luck phải
bội. Không. Bắt buộc chứ không thể là "có lẽ". Phải bắn. Tất nhiên, Luck và
mình sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cần xác định thế. Phải nhanh gọn
và chính xác. Đoàng! Không thể khác.
Zack luôn tự tin và chính xác trong hành động của mình. Nhưng suy nghĩ của
anh thường trải dài ra vô tận. Zack biết điều đó không tốt cho nghề tình báo.
Giá mình là nhà văn nhỉ. Để viết về tội ác chiến tranh. Và về cuộc sống hoà
bình bên Marian. Thôi ngay! Thôi ngay! Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi! Zack, nghiêm!
Này Zack, này Zack... Đoàng! Mày nhớ chứ?...
Zack cứ hay lan man thế. Điều đó khiến anh càng mệt mỏi. Luck nhận ra
điều đó, anh nhìn sâu vào mắt John và mỉm cười: "Zack! Trận đánh cuối cùng
đấy. Tổ quốc tin vào hai chúng ta." Nụ cười của Luck, nó đau đớn và mãnh
liệt, và chan chứa hy sinh. Ai dám bảo đó là nụ cười mị dân uỷ lạo? Ai bảo
Luck không có trái tim?
Ai dám bảo Tomas không có trái tim?
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 9:29 pm

III.
Tuần trước, bọn nó đã nghi. Đã nghi có một kẻ nội gián. Và chúng lùng sục
ráo riết. Loại trừ từng chi tiết...
Cuối cùng, trơ lại Zack và Luck!
Một trong hai người phải hy sinh!
Cả hai đều biết, nếu chúng không tìm ra, chúng sẽ giết cả hai!
Chúng vẫn vờn mồi. Không bắt giữ ai hết. Nhưng cả hai đều bị theo dõi
nghiêm ngặt. John vẫn không thể năng về nhà. Anh phải tỏ ra thật bình thường với Marian như một người chồng hờ hững mà chúng nhận định. Mặc dù, lúc này, anh
đang rối bời. Chỉ muốn ôm nàng và ngủ. Sáng hôm sau dậy, tất thảy hư vô
hết. Phải đóng kịch với một Marian ngày càng đau khổ, Zack rùng mình: "Những
người chúng ta là những kịch sỹ thiên tài." Lại chờ đợi và lại chờ đợi...
John như con thú bị xích trong khu rừng đang cháy trụi dần...
Thế rồi, John thôi bị tình nghi. Tomas đã gây ra một vụ náo loạn, bắn chết
năm tên. Bọn chúng bắt toàn bộ nhân viên an ninh xem xác Luck để răn đe.
Xác Luck nát bét, thủng lỗ chỗ, biến dạng. Nhưng đúng là Luck. Đúng là
Tomas. Còn hằn in đó Vết sẹo dài nơi cánh tay anh tự gây ra để xoá vệt
xăm ba chữ: HẬN HẬN HẬN
Mười lăm năm. Cả thảy mười lăm năm Tomas nhập quốc tịch mới và trà
trộn trong lòng địch. Với lòng căm thù bị dồn lại trong người. Suốt mười lăm
năm ấy, sức mạnh nào đã khiến Luck không nổ tung? Không một người đàn
bà. Dập được cả đôi mắt khát khao chỉ loé lên một lần duy nhất khi Thomas
đến thăm gia đình Zack cùng vài gã trùm sò.
Giờ Tomas gây náo loạn. Anh bùng nổ chăng? Không! Tomas quá mạnh.
Mạnh hơn Zack cả trăm lần. Anh đã cố tình chết để Zack sống. Trong hai
người, anh là kẻ bị nghi kỵ nhiều hơn. Và nhiều lí do khác nữa mà Zack
chẳng bao giờ hiểu nổi. Tomas đã chết. Và cuốn hồi ký cuộc đời bị thất lạc
anh. Không còn gì về Tomas được lưu lại.
Mười năm nữa, hai mươi năm nữa..., khi Zack trở về nước, anh cũng khó
lòng tìm lại được cuộc đời thật của Tomas. Cuộc đời Tomas là một bí mật.
Mãi mãi là bí mật. Một bí mật không được phép mở ra.
Cuối cùng, Tomas là gì? Một trái tim. Một trái tim sống vì thế giới mà không
được thế giới cho sống. Một trái tim mãnh liệt hơn mọi trái tim. Để rồi, mãi
mãi lặng câm. Tomas, Luck, làm sao để những kẻ vô ơn và tàn nhẫn trong
cuộc đời này biết tên anh. Người anh hùng vĩ đại có trái tim của Đankô.
Nhìn xác Tomas, Zack muốn hoá đá. Nhưng anh phải rảo bước ngay như
một kẻ đã quen cái chết để tránh nghi ngờ. Anh cũng không ngờ mình có
thể bước tiếp. Vừa rồi, có một luồng khí nóng tràn vào cơ thể Zack giúp anh
không bị đông cứng. Zack không tin vào linh hồn. Nhưng Zack chợt ước đó
là linh hồn của Tomas nhập vào anh, tiếp thêm cho anh sức mạnh...
Hôm ấy, Zack cũng không trốn vào nhà vệ sinh khóc. Ở đâu cũng có
camera, anh biết thế. Và cả máy dò cảm xúc. Anh nuốt hết nước mắt vào
lòng. Cả ngày, ruột gan anh cháy bỏng.
Zack nhớ đến câu chuyện một ông già bán kẹo cay tỏ ra bình thản trước
mặt tên chỉ huy địch, sau khi nuốt hai chiếc kẹo cháy ruột trong vô số những
chiếc kẹo độc đã bán cho quân thù. Những chiếc kẹo dành riêng cho những
kẻ tham ăn khiến chúng ngã gục trong đau đớn và toán du kích vượt qua
được cạm bẫy dày đặc. Điều đó khiến anh càng tỉnh táo... Mãi một tuần sau, khi mọi nghi hoặc của lũ chó săn đã tan đi, Zack mới có cơ hội được khóc. Anh lặn xuống tận đáy bể bơi và ngồi im hàng phút cho nước mắt xối xả trào ra. Áp lực nước làm mắt anh như nổ tung. Khi Zack ngoi lên, anh cảm thấy nước và không khí đều có vị mặn chát. Và cả mùi máu...
IV.
Những biến cố xảy đến dồn dập trong đời Zack. Tuần trước, Zack biết được âm mưu nham hiểm bọn chúng giữ kín là phóng một quả tên lửa hạng nặng vào giữa thủ đô đất nước anh. Zack đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch ngăn chặn suốt một tuần nay.Anh đã sắp xếp tất cả để cho toà nhà chứa nút phóng hoả sẽ nổ tung.
"Tomas, Luck, cậu và tớ sẽ làm được!", Zack tự nhủ hàng triệu lần câu ấy
"Anh sẽ hy sinh. Tha lỗi cho anh. Em sẽ hiểu, phải không Marian?"
Mọi sự dường như đã vào guồng...
Vậy mà, hôm qua, Marian đến gặp trực tiếp Zack và bảo cái câu ấy:
"Chúng mình sắp có con, Zack ạ!"
Trời! Zack suýt nổ tung!
Một đứa trẻ con. Cả đời anh khao khát!
Thú thật, Zack chỉ muốn tự tử!
Ta là John hay là Jack? Là Zack hay là John? Anh chỉ chực hoá điên!
- Tomas, cậu bảo tớ phải làm gì?
- Zack, hãy chấm dứt, chấm dứt... Chấm dứt chiến tranh đi!
- Nhưng tại sao tớ phải chết? Tại sao vợ tớ phải mất chồng và con tớ không
được thấy mặt tớ? Tại sao tớ phải chết trước khi tớ được làm người? Tại
sao tớ phải chết khi sau cái chết của tớ, có thể mọi thứ vẫn y nguyên như
thế?
- Vì con người, Zack ạ. Họ cô lập bọn mình. Họ phó mặc cho mình. Nhưng
chúng ta có nhau, những người chúng ta có nhau. Cậu đã mất tớ. Marian và
đứa trẻ sắp mất cậu. Nhưng cái vẫn còn, cái mãi mãi còn là trái tim và tình
yêu thương. Cái chết của chúng ta sẽ nuôi dưỡng và hồi sinh chúng... Trái
tim chúng ta buộc chúng ta phải tin thế thôi, Zack ạ!
Zack rút ngón tay dập nát ra khỏi miệng. Anh biết mình phải làm gì...
V.
Zack lẻn vào phòng. Anh giật thót và sững lại khi thấy có người trong đó.
Marian! Người vợ dịu hiền giờ mang chức vụ trong cơ quan phản gián cao hơn anh
mấy bậc. Nàng đứng đó. Mỉm cười. Nụ cười không nham hiểm. Zack hiểu ra tất cả.
Làm sao mình lọt vào được đến đây mà chưa chết? Nhờ Marian, Zack
khẳng định. Nhờ chính nữ công dân của đất nước có những kẻ huỷ diệt. Và
Zack chợt sung sướng nhận ra: "Tình yêu tổ quốc là tình yêu nhân loại, phải
không, em?"
- Vâng!
Zack ôm lấy Marian, đặt tay lên nút khai hoả trái bộc phá. Giây lát nữa thôi,
toà nhà chứa cái nút bấm huỷ diệt này sẽ nổ tung. Zack đặt tay lên bụng Marian. Cả hai, không, cả ba đều khóc, đều cười. Không còn nhiều thời gian nữa. Bọn chúng đang ào lên. "Con chúng ta, hy vọng nó đang ngủ", Marian nói khẽ qua làn nước mắt, "em yêu anh, mãi mãi"
"Anh yêu em, mãi mãi"
Họ tựa vào nhau.
Zack cười buồn: "Marian, cho anh xin lỗi. Con yêu ơi, cho cha xin lỗi"
Marian oà lên: "Không! Lỗi không phải tại anh..."
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 5:54 am

Người Mẹ Điên
Hôm nay tình cờ tôi tìm được 1 bài viết rất hay!, nó làm tôi cảm động và tôi đã bật khóc.Có thể nó là giả tưởng nhưng tôi đã bị nó cuốn hút, dù bài viết dài nhưng tôi đã đọc hết, kết cục của nó thì thật là éo le, đau xót . Đọc bài viết này, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ, tôi đang sống trong sự may mắn, niềm hạnh phúc mà cứ tưởng mình bất hạnh. Tôi luôn làm theo ý mình tất nhiên là đã trái ý của mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho tôi …vậy mà.....
ai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi “Cút cho xa!”. Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.
Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi “đứa nối dõi” sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.
Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: “Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!”. Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.
Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: “Đưa, đưa tôi…” bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: “Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!”. Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có “bệnh thần kinh”, nếu lây sang tôi thì phiền lắm.
Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.
Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: “Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?”. Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ “lệnh tiễn khách” liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: “Đừng… đừng…”. Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: “Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?”. Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, “phầm!” một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.
Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: “Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!”. Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: “Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!”. Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.
Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.
Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: “Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi.” Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ “bà lang sói”, thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết “điên” nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?
Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.
Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: “Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!” Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: “Thụ… bóng… bóng…”. Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: “Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!”
Tôi tức tối đáp lại nó: “Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!” Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.
Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi “Mẹ!”, khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.
Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi “quan sát học hỏi”, bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.
Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ “cỏ lợn”. Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: “Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được…” Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: “Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà…”
Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: “Đừng… đừng…”. Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: “Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được…”. Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: “Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!” Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: “Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!” Tôi vùng vằng bĩu môi: “Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!”
“A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!” Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: “Đánh tôi, đánh tôi!”
Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: “Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!”. Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.
Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”. Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 5:55 am

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: “Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra.”
Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, tiếng chíp chíp mẹ phát ra cả đời tôi không bao giờ quên đi nổi. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. “Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!”. Cha lại nhìn tôi nói: “Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!”. Tôi gật đầu, tôi hiểu
Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.
Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: “Ngọt quá, ở đâu ra?” Mẹ nói: “Tôi… tôi hái…” không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: “Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!”. Mẹ cười hì hì.
Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: “Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!” Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: “Mẹ mày có nói gì không?” Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:” Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!” Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: “Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!” Tôi nói: “Thím, thím đừng doạ cháu…”. Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi…
Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: “Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ… Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào…” Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.
Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, “bay” thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: “Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:06 am

HÃY LÀM NGAY!
Trong lớp học dành cho người lớn, tôi giao cho mỗi người "tới gặp một
người mà anh chị yêu thương nhất, và nói với người đó rằng anh chị yêu họ."
Tuần sau vào buổi học kế tiếp, một người trong số các học trò của tôi đã kể
lại, "Tôi đã giận thầy Dennis vào tuần trước khi thầy giao cho chúng tôi phải
làm như vậy. Tôi đã không cảm thấy tôi cần phải nói với ai như vậy. Nhưng
khi tôi bắt đầu lái xe về nhà lương tâm của tôi bắt đầu lên tiếng. Khi đó tôi
biết chính xác tôi cần phải nói với ai câu nói đó. Năm năm trước, tôi và Cha
tôi đã có một cuộc cãi nhau dữ dội và vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa.
Chúng tôi tránh mặt nhau trừ những buổi bắt buộc cả gia đình tụ họp. Gần
như chúng tôi không nói với nhau một lời. Khi về tới nhà tôi nhận thức rõ
ràng rằng tôi sẽ tới gặp Cha và nói với Cha rằng tôi yêu người biết chừng
nào."
"Sau khi quyết định như vậy dường như một gánh nặng đã trút khỏi vai tôi."
"Vào 5:30 sáng, tôi đã có mặt tại nhà bố mẹ bấm chuông gọi cửa, thầm cầu
nguyện mong Cha sẽ mở cửa. Tôi sợ rằng nếu Mẹ ra mở, tôi sẽ không có
đủ can đảm và nói với Mẹ thay vì với Cha. Nhưng may mắn đã mỉm cười với
tôi và Cha đã ra mở."
"Tôi không bỏ phí lấy một giây - bước lên một bước tôi nói với Cha 'Cha,
con muốn tới để nói với Cha rằng con yêu thương Cha.'"
"Dường như có điều gì đó đã truyền từ tôi sang Cha. Trước mắt tôi, khuôn
mặt của Cha dịu hẳn lại, những nếp nhăn dường như biến mất và Cha bật
khóc. Cha mở rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và nói rằng 'Cha cũng thương
yêu con lắm, con trai, nhưng cha đã không thể nói ra được điều này.'"
"Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói. Hai ngày sau khi tôi gặp Cha tôi,
người đã bị nhồi máu cơ tim và hiện nay đang ở trong bệnh viện. Tôi vẫn
chưa rõ người có thể qua khỏi được hay không nữa."
"Điều tôi muốn nói với các bạn là : Đừng chờ đợi làm những điều mà bạn
cần phải làm. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chần chừ không nói với Cha? Hãy
dành thời gian cho những việc bạn cần phải làm và hãy làm ngay đi!"


Tâm
_Đồ mù , đi đứng thế hả ?
Nó giật mình , lách vội tay lái vào lề .
_ Có ngày trời gọi đấy , nhãi ranh .
Ông chú mập mạp chạy chiếc A còng chửi với lại . Thật là quá đáng , ông ta
là người lớn sao lại nặng lời với người nhỏ như vậy chứ , sao mà thiếu độ
lượng thế ? Nhưng thôi , không sao , hôm nay nó đang vui . Mẹ nó đã cho
tiền để mua quyển sách Cái Trống Thíêc mà nó vẫn mơ ước , nó đang đi
mua sách mà , không thể để chuyện cỏn con ấy làm hỏng tâm trạng được .
Nó lại nhấn nhẹ bàn đạp , thư thả tận hưởng làn gió nhẹ thổi những chiếc là
phượng ly ty rơi lả tả xuống con đường . “ Lá phượng rơi cũng đẹp chẳng
kém gì hoa anh đào trong sách vẫn tả “ _ nó thầm nghĩ và mỉm cười khoan
khoái .
Đèn đỏ kìa . Nó thắng lại sát bên lề , vẫn thả hồn theo những chiếc lá xoay
xoay , chợt :
_ Im đi , còn khóc à , tao đánh nát người ra bây giờ , oan lắm đấy hả ?
Nó quay sang hai mẹ con đang dừng ngang xe nó . Người mẹ đang rất tức
giận còn cậu bé trai gương mặt tái đi vì sợ còn ướt nước mắt , đang cố dằn
tiếng nấc ngước đôi mắt tròn xoe trong trẻo nhưng lúc này đây đầy nỗi
hoảng hốt và ấm ức nhìn mẹ nó , rồi nhìn uống hai bàn tay . Có lẽ cậu bé đã
nghích ngợm gì đó với cây bút của mình nên hai bàn tay đầy những mực ,
dây cả ra chiếc áo sơ mi trắng . Nó đưa tay định vỗ nhẹ lên đầu cậu bé thì
chiếc xe đột ngột phóng vọt đi , thằng bé bật ngửa cả người ra sau làm nó
suýt thét lên . Đèn xanh rồi , nó đứng yên một lúc , chưa hết ngỡ ngàng : “
Người mẹ đó…sao mà….”
Thôi , đi tiếp kẻo tối mất .
Woa , chủ nhật nhà sách đông quá , người ra kẻ vào tấp nập . Nó đang hớn
hở dựng xe thì người thanh niên giữ xe đập đánh rầm vào yên sau xe quát :
_ Xe đạp để đằng sau .
Nó tức lộn ruột , định nói câu gì đó thì gã đã quay phắt người vẻ không thèm
biết đến ai . Nó chỉ có thể lẩm bẩm “ Đâu cần phải thế “ , rồi đưa chiếc xe
vào đúng chỗ với thân phận của nó . Hôm nay nhiều chuyện bực mình quá .
Vừa lựa sách nó vừa hát nho nhỏ một bài hát ưa thích và nó cảm thấy vui
hơn “ Chẳng việc gì phải bực tức thế , để cho mình thoải mái một tý đi nào “
Đọc ké say sưa xong thì cũng phải về thôi , nó cầm quyển sách định mua và
ra quầy tính tiền .
_ Hahaha , mày mua thật đấy à ? “ Nghệ thuật làm vợ “ ?
_ Ừ , tao mua tặng mày đấy , đồ quỷ
Hai cô nữ sinh ríu rít vừa nói vừa cười , tay cầm con tượng gốm còn ướt
màu nước vung ngang vung dọc
_ Ối ……
cả cái đầu xanh lè và cái váy đỏ rực rỡ của con tượng gốm đóng một cái
dấu to tướng thật là tuyệt chiêu lên vai chiếc áo trắng mới tinh của nó . Nó
nhìn vết màu rồi nhìn lên hai cô bạn kia bằng con mắt thật sự không giấu
được nỗi bực tức , nó quát :
_ NÀY……
nhưng nó chợt khựng lại , rồi không nói tiếng nào , nó cười _ tuy có hơi
méo mó_ rồi bước đi . Hai cô bé vẫn chưa hết giật mình nhìn theo nó , cùng
quay lại nhìn nhau cười , nụ cười làm sáng cả hai khuôn mặt trẻ thơ , hai cô
lại tíu tít trò chuyện . Nó quay nhìn lại và , nụ cười ấy cũng thắp sáng luôn
khuôn mặt nó .
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:07 am

Trẻ Em Học Được Gì Từ Cuộc Sống
Những đứa trẻ sống giữa những người phê phán thì học lên án.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí thù địch thì hay đánh nhau.
Những đứa trẻ sống trong sự hãi hùng thì học được thói sợ sệt.
Những đứa trẻ sống trong cảnh đau xót thì học được sự đồng cảm.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí đố kỵ thì học được thế nào là tham
vọng.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí khoan dung thì học được sự nhẫn
nại.
Những đứa trẻ sống giữa những nguồn động viên thì học được lòng tin.
Những đứa trẻ sống giữa những lời khen tặng đúng lúc thì học đánh giá cao
những gì bao quanh chúng.
Những đứa trẻ sống trong niềm tự hào thì học được cách phấn đấu.
Những đứa trẻ sống trong sự san sẻ thì học để trở nên hào hiệp.
Những đứa trẻ sống trong sự trung thực và sự công minh thì học được
chân lý và lẽ công bằng.
Những đứa trẻ sống trong hạnh phúc thì học được rằng thế giới là nơi tốt
đẹp để sống.


CÁI KÉN BƯỚM
Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé
một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái
lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú
bướm không thể cố gắng hớn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú
bướm nhỏ. Anh lấy cái kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái lỗ to hơn. Nhưng thân mình nó sưng
phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Cón chàng thanh niên cứ ngồi quan sát
cái kén với hy vọng mộtlúc nào đó thân mình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi
cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm đã phài bò loanh
quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng
phồng. Nó chằng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh
niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui
qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ
thể của bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một
cuộc đời bình lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi
người đều có. và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy
mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó
bạn sẽ trưởng thành hơn.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:08 am

Trái tim mang nhiều “thương” tích
Một chàng trai đứng giữa đám đông và tuyên bố rằng mình có trái tim đẹp
nhất. Thật vậy, nó hồng hào, hoàn hảo đến mức không hề có một vết thâm
hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý rằng đó là trái tim đẹp nhất họ từng
thấy. Đúng lúc ấy, có một cụ già xuất hiện. Ông ngắm nghía trái tim của
chàng thanh niên, rồi vừa từ từ mở khuy áo vừa nói chậm rãi: “Trái tim của
tôi đẹp hơn của cậu nhiều!”. Mọi nguời nhìn trái tim ông lão: Nó dị dạng với
những vết sẹo lồi lõm, chằng chịt, lại còn có cả những phần của quả tim như
đã bị cắt đi, để lại những rãnh khuyết, lại có những mảnh tim to nhỏ khác
nhau đuợc đắp vào vụng về làm cho nó càng trở nên sần sùi, lởm chởm.
Những tiếng xì xào lan rộng trong đám đông. Nhiều nguời lắc đầu, tỏ ý chê
cuời ông lão lẩm cẩm. Chàng trai cũng cuời:
- Cụ đang đùa cháu, phải không ạ? Cụ ơi, cụ nhìn lại mà xem. Trái tim của
cháu không có một khuyết điểm nào. Còn trái tim của cụ lại toàn là những
mảnh chắp vá đầy sẹo!
- Đúng! Có thể trái tim của tôi không hoàn hảo, nhưng nó đã sống hơn trái
tim của cậu. Hãy nhìn những đuờng hằn này của trái tim! Đó chính là hình
ảnh những nguời mà tôi yêu quý. Không chỉ là những cô gái đâu, cậu đừng
cuời vội đó còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè, những nguời tôi gặp tình cờ...
Tôi xé một mẫu tim của mình trao tặng họ, và họ trao lại cho tôi một mẩu tim
của họ để đắp vào chỗ trống. Những mẩu tim đó không hoàn toàn giống
nhau: Phần trái tim cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao
cho hai Nguời, con gái tôi dành cho tôi phần trong trẻo nhất của trái tim nó,
bạn đời tôi dành cho tôi phần đẹp nhất và chung thuỷ nhất của bà... Chúng
ghép vào nhau tạo nên những vết sần sùi, những đuờng sẹo chằng chịt này.
Nhng tôi luôn tự hào vì chúng. Chúng nhắc nhở tôi nhớ đến những con nguời
yêu dấu, những tình yêu tôi đuợc chia sẻ với cuộc đời... Còn những vết
khuyết này là những phần trái tim tôi trao đi mà chưa đuợc nhận lại. Cậu
biết đấy, tình yêu cũng chẳng cần sự đền đáp. Dù những vết khuyết này
nhiều lúc làm tôi đau đớn nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi thêm khát
khao cuộc sống, thêm vững tin để chờ đợi đến một ngày kia những khoảng
trống ấy sẽ đuợc lắp đầy. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà
trái tim tôi còn đập đến ngày nay.
- Đám đông im phăng phắc. Chàng trai cũng lặng đi không nói. Anh quay
nguời lau những giọt nuớc mắt vừa trào ra, rồi... xé một mẩu từ trái tim hoàn
hảo của mình trao cho cụ già. Đáp lại, ông lão cũng xé một mẩu từ trái tim
đầy thương tích của mình trao cho chàng trai
- Hai phần này không thể đều nhau tất nhiên! Trên trái tim của chàng trai, giờ
đây đã hằn lên một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa, nhng chàng trai
thấy hài lòng với trái tim “mới” của mình hơn bao giờ hết.

Vô Đề
Một cậu bé tám tuổi lại gần một người đàn ông đứng tuổi và ngước mắt hỏi:
-Cháu biết chú là người rất thông thái. Cháu muốn biết bí mật của cuộc sống
là gì? Chú nói cho cháu biết đi?
Người đàn ông cúi xuống bên đứa trẻ và đáp:
-Chú đã nghĩ rất lâu trong suốt cuộc đời mình. Và bí mật của cuộc sống tổng
kết trong 4 từ:
“Từ thứ nhất là “suy nghĩ”. Hãy suy nghĩ về những giá trị mà cháu muốn
cuộc sống của cháu có.
Từ thứ hai là “tin tưởng”. Hãy tin tưởng vào bản thân mình dựa trên những
việc cháu làm vì giá trị cháu muốn có.
Từ thứ ba là “mơ ước”. Hãy mơ ước về những điều có thể đến, dựa vào
niềm tin vào bản thân và những giá trị mình muốn có.
Từ cuối cùng là “can đảm”. Hãy can đảm để biến ước mơ thành hiện thực,
dựa trên những niềm tin vào bản thân và những giá trị của chính mình”.
Và đó là những điều mà Walt Disney lừng danh nói với cậu bé : suy nghĩ, tin
tưởng, mơ ước và can đảm.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:09 am

Tàn Nhang
Một bà cụ đang nắm tay một bé xếp
hàng trong công viên. Mặt cậu bé rất
nhiều những đốm tàn nhang nhỏ, nhưng
đôi mắt thì sáng lên vì háo hức. Rất
nhiều trẻ con cũng đang xếp hàng chờ
được một họa sĩ trang trí lên mặt để
trở thành những 'người da đỏ' hay
'người ngoài hành tinh'...
- Cậu lắm tàn nhang thế, làm gì còn
chỗ nào trên mặt mà vẽ! - Cô bé xếp
hàng sau cậu bé nói to.
Ngượng ngập, cậu bé cúi gầm mặt
xuống. Thấy vậy, bà cậu cũng ngồi
xuống bên cạnh:
- Sao cháu buồn thế ? Bà yêu những
đốm tàn nhang của cháu mà! Hồi còn
nhỏ, lúc nào bà cũng mong có tàn
nhang đấy! - Rồi bà cụ đưa những ngón
tay nhăn nheo vuốt má cậu bé - Tàn
nhang cũng xinh lắm, chắc chắn chú
họa sĩ sẽ thích những vết tàn nhang
của cháu!
Cậu bé mỉm cười:
- Thật không bà?
- Thật chứ! - bà cậu đáp - Đấy, cháu
thử tìm thứ đẹp hơn những đốm tàn nhang!
Cậu bé nhìn bà, suy nghĩ một chút rồi
thì thầm:
- Những nếp nhăn, bà ạ!


Để có một cuộc sống hạnh phúc...
Đây là những lời khuyên của các tu sĩ
Tây Tạng để có một cuộc sống hạnh
phúc, nhưng không phải lời khuyên nào
cũng thích hợp với bạn. Dù vậy bạn
cũng nên đọc và suy ngẫm.


1. Hãy luôn ghi nhớ rằng tình yêu và
thành công luôn bao gồm cả rủi ro.
2. Khi bạn trắng tay, cái bạn còn lại
là những bài học.
3. Hãy luôn tuân thủ nguyên tắc 3T:
Tôn trọng chính bản thân mình, tôn
trọng người khác, và chịu trách nhiệm
về tất cả những gì bạn đã làm.
4. Không đạt được những điều mình
muốn có khi cũng là một điều may.
5. Hãy nghiên cứu những quy tắc để
biết cách phá vỡ chúng một cách hợp lệ.
6. Đừng để bất đồng nhỏ làm tổn
thương mối quan hệ lớn.
7. Khi bạn nhận ra bạn đã phạm phải
sai lầm, hãy sửa chữa ngay.
8. Hàng ngày, hãy dành một ít thời
gian ngồi một mình.
9. Hãy dang rộng vòng tay để đón nhận
những giá trị mới, nhưng đừng làm mất
đi giá trị của bạn.
10. Im lặng đôi khi là cách trả lời
hay nhất.
11. Hãy sống một cuộc đời tử tế đáng
kính. Để mai này, khi bạn già nua
ngồi nhìn lại, bạn sẽ có cơ hội được
tận hưởng cuộc đời thêm một lần nữa.
12. Bầu không khí chan hòa tình yêu
thương trong gia đình bạn là nền tảng
tốt nhất cho cuộc đời bạn.
13. Khi tranh cãi với những người bạn
yêu thương, chỉ đề cập đến chuyện
đang xảy ra. Đừng bao giờ bới lại
chuyện cũ.
14. Hãy chia sẻ kiến thức của bạn. Đó
là cách để bạn sống mãi trong lòng
những người khác.
15. Mối quan hệ tốt nhất mà bạn có
được là mối quan hệ mà trong đó, tình
yêu thương dành cho nhau nhiều hơn
gấp mấy lần sự cần thiết có nhau.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:10 am

Hãy sống cho trọn vẹn một ngày
Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm về chúng,
có hai ngày chúng ta không nên vướng bận, lo âu hay sợ hãi.
Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua, với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai
sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi , và
mãi mãi tuột khỏi tầm tay của chúng ta.
Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng
thể lấy lại những thứ đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời
chúng ta đã nói - bởi ngày hôm qua đã qua rồi.
Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta chẳng thể
biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm
tay chúng ta.
Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những
đám mây thì Mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta
chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mao vẫn chưa đến.
Chúng ta chỉ còn lại một ngày – đó là ngày hôm nay. Bất cứ một người bình
thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm
nay. Nhưng anh ta lại thường ngã gục khi phải cộng thêm vào gánh nặng
của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại và chính vì những nuối tiếc
trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế, chúng ta hãy sống cho trọn
vẹn một ngày


Con bò và con lợn
-Tại sao lại thế ? - một người giàu có kêu lên - Mọi người đều gọi tôi là keo
kiệt trong khi họ thừa biết là sau khi tôi chết, tôi sẽ để lại tất cả cho xã hội?
-Để tôi kể cho ông nghe chuyện về con bò và con lợn. Con lợn hiếm khi
được người ta để ý đến, trong khi người ta rất quý con bò. Điều này làm lợn
rất khó chịu. Nên có lần, lợn hỏi bò : “Tại sao mọi người yêu quý cậu, đối xử
với cậu tử tế và nghĩ rằng cậu hào phóng chỉ vì hàng ngày cậu cho người ta
sữa? Như tớ đây thì sao? Tớ cho mọi người hết : thịt để làm nhiều món, cả
da, cả tim gan, cả lông cứng… Thế mà không một người nào biết ơn tớ! Tại
sao vậy?.
Và con bò đã trả lời rằng : “Có thể tại vì tớ cho khi tớ vẫn còn sống”.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:12 am

Lí do cho một tình yêu
Một cô gái hỏi bạn trai của mình:
- Tại sao anh yêu em?
- Sao em lại hỏi như thế, làm sao anh tìm được lí do chứ! – Chàng trai trả
lời.
- Không có lí do gì tức là anh không yêu em!
- Em không thể suy diễn như vậy được.
- Nhưng bạn trai của bạn em luôn nói cho cô ấy biết những lí do mà anh ta
yêu cô ấy.
- Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu
em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em quan tâm đến
người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau, cô gái gặp một tai nạn khủng khiếp nhưng thật may, cô ấy vẫn
còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cảm thấy mình vô dụng. Vài
ngày sau khi bình phục, cô gái nhận được một lá thư từ bạn trai của mình:
“ Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt bây giờ anh không
thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ em có làm được việc gì đâu. vậy
thì anh không thể yêu em được.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn.
Đây không phải là lí do giúp anh yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em nhưng cả tháng nay rồi anh chẳng thấy em
cười. Anh có nên yêu em nữa không?
Anh yêu em vì em lạc quan. Bây giờ anh không yêu em nữa vì lúc nào em
cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng giờ đây mọi người lại
phảI quan tâm đến em qua nhiều. Anh không nên yêu em nữa.
Đấy, em chẳng có gì khiến anh phảI yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có
cần một lí do nào nữa không, em yêu?”
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần biết một lí do nào nữa. Còn bạn,
bạn có bao giờ hỏI những ngườI thân của bạn lí do vì sao họ yêu bạn không?
Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần một lí do.


Bài ngữ pháp cho bạn trẻ
Hãy sống ở thể chủ động, tránh xa thể thụ động. Nghĩ nhiều đến những gì
mà bạn có khả năng làm được hơn là những gì có thể xảy đến cho bạn.
Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng
với những gì đang thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy ra
như bạn mơ ước.
Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm
nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm điểm mình hơn là đi bới
móc những sai sót, lỗi lầm của thiên hạ.
Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ lương tâm mình hơn
là thích thú với những lời tán thưởng của đám đông.
Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:14 am

Nếu tôi có thể sống thêm một lần nữa
Tôi sẽ lắng nghe nhiều hơn và sẽ nói ít đi
Tôi sẽ mời bạn tôi đến ăn tối mặc dù thảm đã dính vết bẩn hay ghế sofa đã
bạc mầu
Tôi sẽ ăn ngô rang trong phòng khách “quý” và không thèm lo nghĩ về đống
bụi tro khi nguời nào muốn đốt lò suởi lên.
Tôi sẽ bỏ chút thời giờ ra để lắng nghe ông của tôi kể nhiều chuyện về khi
ông còn trẻ
Tôi sẽ không bao giờ muốn phải quay kính xe lên vào một ngày mùa hè vì sợ
gió sẽ làm hỏng bộ tóc đẹp vừa chải của tôi
Tôi sẽ thắp cái nến màu hồng trạm trổ thật đẹp như một đóa hoa hồng trước
khi nó chảy ra trên gác xếp
Tôi sẽ ngồi lê lết xuống sân cỏ để chơi với các con tôi mà không sợ lấm bẩn
quần áo
Tôi sẽ khóc và cuời ít đi khi xem truyền hình, và khóc và cuời nhiều hơn khi
nhìn cuộc đời
Tôi sẽ chia sẻ và gánh vác thêm trách nhiệm với chồng tôi nhiều hơn
Tôi sẽ không bao giờ mua một cái gì chỉ vì nó thực tiễn, không làm bẩn, hay
được đảm bảo là sẽ không hỏng suốt cuộc đời
Tôi sẽ nằm trong giuờng khi mỗi bị bênh thay vì nghĩ rằng quả đất sẽ đứng
lại nếu thiếu tôi một ngày
Thay vì ước ao chín tháng mang bầu tan biến đị, tôi sẽ tận huởng từng giây
phút và nhận biết rằng bảo thai đang lớn lên trong bụng tôi là cách duy nhất
để giúp Thượng Đế về một phép lạ .
Khi con cái lại ôm hôn tôi một cách mạnh bạo, tôi sẽ không bao giờ nói, “ Để
lát nữa đi , bây giờ con hãy vào rửa tay đi ăn cơm nào “
Tôi sẽ nói tiếng yêu thuơng và xin lỗi nhiều hơn ...nhưng nhất là, nếu đuợc
một cơ hội làm lại cuộc đời, tôi sẽ nắm lấy từng phút một ...sẽ nhìn ..và nhìn
thật kỹ ...sống từng phút ...và không bao giờ trả lại phút đó
Đừng thèm để ý đến những chuyện không đáng kể. Đừng lo nghĩ về ai không
thích bạn, ai có nhiều hơn bạn, ai đang làm gì . Thay vì thế, hãy tận huởng
những mối quan hệ với nhưng nguời thuơng yêu mịnh Hãy nghĩ là mình con
may mắn hơn vạn người khác .


SỐNG TRỌN VẸN TỪNG NGÀY
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison-tổng giám đốc của
tập đoàn CocaCola- đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa
nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.
“ Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn
có năm quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh
thần. Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công
việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại.
Nhưng bốn quả còn lại- gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần- đều là
những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị
trầy xước, có tì vết, bị nứt, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không
thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải hiểu
điều đó và cố gắng giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn.
Bạn làm thế nào đây?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người
khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng
ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đạt mục tiêu của bạn vào những gì
mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tồt nhất
cho chính mình.
Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm
chắc lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu
không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ
hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sông cuộc đời mình trong từng
khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn
toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng
nữa.
Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ
mỏng manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà
bạn biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời
gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách
chóng nhất để đánh mất tình yêu là niú giữ thật chặt, còn cách tốt nhất để
giữ tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi không những bạn quên mất
nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình
được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn
có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời gian hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai
điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phài
là một đường chạy mà nó là một lộ trình mà hãy thưởng thức từng chặng
đường mình đi qua.
Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là một
món quà của cuộc sống, chính vì thế chúng ta gọi đó là tặng phẩm (*) .
* Chú thích: Present -cách chơi chữ trong tiếng Anh- có nghĩa là hiện tại,
đồng âm với tặng phẩm.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:15 am

25 phút
Một chiều hè êm ả, môt chú bé cùng cha đi dạo chơi trong công viên. Chú
thích thú chạy tung tăng khắp mọi nơi, bỗng chú nhìn thấy ở bãi cát một cô
bé rất xinh đang nghịch cát.
- Bố ơi, kia có phải là thiên thần không?
Người cha mỉm cười gật đầu
Chú bé lại gần và thích thú tham gia vào trò chơi xây lâu đài cát cùng với
thiên thần nhỏ bé kia. Cả hai say mê với những giấc mơ cổ tích, những
hoàng tử, những công chúa...
- Đến giờ phải về rồi con trai, hãy tạm biệt thiên thần nhỏ bé kia đi!
- Chúng mình sẽ còn chơi với nhau nữa chứ? Cậu bé hỏi.
.....
- Sao bạn không trả lời?
- Lớn lên chúng mình sẽ lấy nhau nhé? Cô bé đột ngột hỏi.
- Bạn muốn thật chứ?
- Bạn sẽ là hoàng tử của tớ, đồng ý không?
- Vậy thì hẹn bạn 20 năm nữa nhé...- cậu bé nhìn lên cổ tay mình, nơi có
chiếc đồng hồ mà cha cậu đã vẽ cho cậu theo yêu cầu của cậu con trai bé
nhỏ, chiếc đồng hồ chỉ 8h sáng.- mình hẹn bạn đúng 8h sáng ngày này 20
năm nữa, mình sẽ gặp nhau ở đây và sẽ cưới nhau nhé!
- Đồng ý!

20 năm sau, cậu bé đã trở thành một chàng trai cao lớn và mạnh mẽ. Đúng
ngày đó, chàng tỉnh dậy, bình thường như mọi ngày. Trong lúc mặc quần áo,
chàng nhìn ra cửa sổ, vô tình nhìn thấy hai đứa trẻ nghịch cát ở mảnh sân
nhà hàng xóm. Chàng chợt nhớ ra lời hẹn năm xưa, tự mỉm cười và nghĩ: "
Chắc gì thiên thần nhỏ ấy con nhớ!".
Trên đường đi làm, chàng chợt nghĩ, tại sao mình không rẽ qua công viên
thử xem?
Chàng đi đến nơi, công viên vắng lặng, chỉ có ánh nắng xuyên qua các tán
cây. Chàng lại chỗ bãi cát năm xưa, ngồi xuống một chiếc ghế công viên
gần bãi cát. Bỗng chàng nhìn thấy một mảnh giấy được gấp gọn gàng và gài
ở chiếc ghế mà chàng ngồi. Tò mò, chàng trai mở mảnh giấy ra
"Em đã đến đây, đúng 8h, đã chờ anh trong 25 phút và anh đã không đến,
vĩnh biêt anh hoàng tử của em! "
Chàng trai bàng hoàng nhìn đồng hồ, giờ đây đã là một chiếc đồng hồ thật,
và đã chỉ ở 8h30...


Tình yêu và đôi cánh

Ngày xưa có một cô gái sống cô đơn trong một ngôi nhà cạnh một cánh
rừng. Hôm nọ, trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ
đang thoi thóp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức cô đem chúng về nuôi
trong một cài lồng rất đẹp. Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô,
hai chú chim non ngày càng khoẻ mạnh và xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất
tiếng líu lo để chào đón cô.
Một ngày kia cô quên cài cửa lồng chim. Thế là một chú chim liền bay ra
khỏi lồng, nhưng nó không bay đi ngay mà lại lượn vài vòng quanh cô như
muốn chào cô lần cuối. Cô gái buồn bã nhìn theo. Cô không muốn phải rời
xa nó.Cô không muốn tình yêu của cô bay mất, nên khi con chim bay thật
gần cô liền với tay tóm lấy nó thật mạnh. Cô sung sướng và giữ chặt nó
trong tay. Nhưng một lúc sau, cô cảm thấy con vật yêu quý bỗng trở nên
mềm nhũn trong tay cô, Cô hoảng hốt xoè tay ra và bàng hoàng nhận thấy
con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi chính tình yêu mà cô dành
cho nó. Cô thẫn thờ nhìn con chim lẻ bạn còn lại trong lồng và bắt đầu
mường tượng rằng nó cần có tự do bay vút lên bầu trời xanh thẳm.Cô liền
tiến tới chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim vào không trung. Nó lượn
quanh cô một vòng, hai vòng, rồi ba vòng. Cô đón nhận niềm vui của nó bằng
ánh nhìn rạng rỡ và trìu mến.Những muộn phiền trước đó không còn
nữa.Bỗng nhiên chú chim dịu dàng đáp đậu trên vai cô và hót vang những
giai điệu mượt mà mà chưa bao giờ trong cuộc đời cô được thưởng thức.
Qua tiếng hót diệu kỳ kia , cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất
tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt. Trái lại, để giữ mãi sự yêu thương
thì ta phải ân cần trao cho tình yêu một đôi cánh tự do.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:17 am

Thật buồn cười
Thật buồn cười là sao tờ tiền 10.000đ trông quá to và quá giá trị lúc chúng ta
cho người ăn xin, mà lại quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.
Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà cha mẹ
mà 60 phút lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán ngẫu cùng bạn bè.
Thật buồn cười là chúng ta khoái chí và hồi hộp run lên khi trận đá bóng đến
những phút bù giờ nhưng chúng ta lại than thở và khó chịu khi thầy cô dậy
thêm vài ba phút sau tiết học.
Thật buồn cười là chúng ta thấy khó nhọc thế khi đọc một chương cuốn
giáo khoa và chúng ta lại thấy dễ dàng thế khi đọc một cuốn truyện dày cả
trăm trang.
Thật buồn cười là mọi người cãi nhau để tranh giành một chỗ ghế đầu khi
xem bóng đá hoặc biểu diễn ca nhạc nhưng lại cãi nhau để tranh một chỗ
ghế ngồi hàng cuối ở lớp học.
Thật buồn cười là chúng ta cần 2 đến 3 ngày để suy nghĩ thì mới đưa được
một buổi học bù vào thời gian biểu của mình, nhưng lại sắp xếp được thời
gian cho một buổi đi chơi ngay vào phút cuối cùng.
Thật buồn cười là một số người thấy vô cùng khó khăn khi đọc và giải thích
cho người khác một bài học, nhưng lại thấy rất dễ dàng khi hiểu và truyền
bá những chuyện ngồi lê đôi mách.
Thật buồn cười là chúng ta không thể nghĩ ra cái gì để cầu nguyện cho
người khác nhưng lại tìm ra đủ thứ để mong ước cho bản thân mình.
Thật buồn cười là chúng ta nhanh chóng quyết định đi theo chỉ dẫn của một
người lạ mặt khi chúng ta lạc đường nhưng chúng ta lại ngần ngại không
làm theo lời chỉ bảo của chính đầu óc mình.
Thật buồn cười là con người bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những gì mà
người khác đánh giá về mình, hơn là những gì tự mình đánh giá về mình.


HAI BIỂN HỒ

Người ta bảo ở bên Palextin có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất gọi là biển
Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung
quanh biển hồ này. Cá không thể sống nổi với nuớc trong hồ và khi con
người uống phải thứ nước trong hồ cũng bị bệnh. ai ai cũng đều không
muốn sống gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút nhiều
khách du lịch nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con
người có thể uống được mà cá cũng dống được. Nhà cửa được xây cất rất
nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này....
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ
sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và
giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên
mặn chát. Biển hồ galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ
đó tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn
sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.
Một định lý trong cuộc sống mà ai cũng đồng tình: một ánh lửa chia sẻ là
một ánh lửa lan toả. Một đồng tiền kinh doanh là một đồng tiền sinh lợi. Đôi
môi có hé mở mới nhận được nụ cười. Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm
hồn mới tràn ngập vui sướng.
Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình. “Sự sống”
trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển Chết.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:17 am

BẠN CÓ NGHÈO KHÔNG ?
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. “Đây là một cách dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình”- người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: “Chuyến đi như thế nào hả con?”.
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận, Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.
Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống thì họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác, Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau.
Đến đây người cha không nói gì cả.
“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi...”- cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi



Chiếc bình nứt
Một người gánh nuớc bên Ấn Độ mỗi ngày đi gánh nuớc ngòai suối với hai chiếc bình gánh trên đôi vai của anh ta. Một bên, một chiếc bình bị nứt và chiếc bình bên kia còn nguyên vẹn.
Sau khi gánh một đọan đường dài từ suối về, chiếc bình nứt chỉ còn chứa một nửa nuớc khi về đến nhà và chiếc bình kia thì còn nguyên vẹn.
Chiếc bình nguyên rất hãnh diện về việc làm thành công của y, còn chiếc bình nứt thì buồn và xấu hổ đã chỉ mang được có một nửa số luợng nuớc về nhà .
Sau hai năm trời tự dằn vặt và xấu hổ vì đã xem như bị thất bại trong việc chứa nuớc để mang cho chủ, chiếc bình nứt tâm sự với nguời gánh nuớc bên bờ suối rằng : “ Tôi rất lấy làm xấu hổ và muốn xin lỗi ông về việc mang nuớc vì sự khuyết tật của tôi mà nuớc ông xách chỉ còn lại một nửa, trong khi ông đã cố gắng làm hết sức của ông.”
Người gánh nuớc bèn trả lời : “ Bình nứt ơi, bạn không thấy phía bên bạn dọc theo đuờng đi có nhiêu hoa thơm và đẹp mọc tràn đầy ư ? vì tôi đã thấy nuớc chảy ra bên đó nên đã rắc hạt để trồng hoa , và trên đuờng về bạn đã tuới cây cho tôi, và tôi đã có đuợc những bó hoa thật đẹp để trang trí trên bàn mỗi ngày . Nếu bạn không bị nứt và chảy nuớc như thế thì chưa chắc tôi đã có đuợc hoa đẹp chưng trên bàn như hôm nay đâu .
Tất cả chúng ta đều là những chiếc bình nứt , và không một ai hòan hảo cả (nhân vô thập toàn). Nhưng chính vì những điểm không hoàn hảo ấy đã làm cuộc sống chung của tất cả chúng ta trở nên thích thú và đáng sống hơn. Chúng ta luôn luôn phải cố gắng đi tìm cái tốt của nguời chung quanh và chấp nhận những điểm không hòan hảo của họ . May mắn thay cho những nguời biết sống uyển chuyển vì họ sẽ không bị ngã gục ngòai ý muốn của họ. Hãy chấp nhận là tất cả mọi chúng ta đều khác nhau trong cuộc sống này
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:19 am

7 kì quan
Một nhóm học sinh đang học cách viết luận về chủ đề 7 kì quan thế giới. Cuối giờ, mỗi em phải liệt kê được 7 kì quan theo suy nghĩ của riêng mình.
Học sinh ngồi ríu rít bàn bạc rằng những công trình nào nên là kì quan của thế giới. Tháp nghiêng Pisa, Kim tự tháp Ai Cập … đều được chọn lựa.
Cuối giờ khi thu bài, một cô bé vẫn băn khoăn cầm bài viết để trắng. Cô bé giải thích :
-Em vẫn chưa liệt kê xong vì có nhiều kỳ quan quá ạ!
-Em hãy thử kể những kì quan theo ý em để các bạn và cô nghe xem có thể giúp em được không? – Cô giáo nhiệt tình hướng dẫn.
Cô bé do dự :
-Em nghĩ 7 kì quan trên thế giới nên là : xúc giác, vị giác, thị giác, thính giác, khả năng đi lại được, nụ cười và sự yêu thương.
Bạn thân mến, bạn không phản đối cô bạn nhỏ của chúng ta chứ? Thật vậy, chúng ta vẫn có thể sống vui nếu không có tháp nghiêng Pisa, không có tháp Eiffel và Kim tự tháp Ai Cập … Nhưng chúng ta sẽ khó khăn biết bao nếu thiếu một trong bảy “kì quan” của cuộc sống mà cô bạn đã kể. Hơn nữa, nhiều tỷ người trên Trái Đất mới có một kì quan kiểu như Kim Tự Tháp, trong khi mỗi người chúng ta lại có cho riêng mình những 7 kì quan. Chúng ta thật giàu có biết bao. Đó mới là những kì quan mà chúng ta cần yêu quý và trân trọng nhất.


Hãy luôn mơ ước và hy vọng
Ngày xưa có 3 cái cây mọc gần nhau trong rừng. Chúng thường nói rì rào với nhau về ước mơ và những hy vọng của mình.
cây thứ nhất bảo : Tớ muốn được trở thành một hộp gỗ quý, được đựng trong lồng một kho báu đầy vàng bạc đá quý.
Cây thứ hai cũng nói:Tớ muốn được trở thành một con tàu vĩ đại, sẽ đưa các vị vua và nữ hoàng vượt biển.
Cuối cùng thì cây thứ ba nói:Tớ muốn mọc thành cái cây cao nhất trong rừng. Như thế , mọi người sẽ nhớ đến tớ.
Sau nhiều năm, người ta vào rừng đốn cây. Nhìn cây đầu tiên , một người nói:
- Cây này gỗ có vẻ tốt,tôi sẽ đốn nó bán cho bác thợ mộc gần nhà.
Cây rất vui vì tin rằng bác thợ mộc sẽ biến nó thành hộp đựng vàng bạc.
Người thứ hai vỗ vỗ vào thân cây thứ hai:
-Cây này cũng được, tôi sẽ đốn nó bán cho bác thợ đóng thuyền.
Cây thứ hai rất mừng vì nghĩ rằng bác thợ thuyền sẽ đóng nó thành một con tàu lớn.
Khi người thứ ba đến gần cây thứ ba, cái cây rất thất vọng và lo sợ, vì nó biết rằng một khi người ta đốn nó xuống , tức là giấc mơ của nó sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa. Y như rằng ,người thứ ba bảo:
-Tôi cũng sẽ đốn cây này.

Cái cây thứ nhất được bán cho người thợ mộc, bác ta đục nó thành một cái như nôi trẻ con nhưng vì không vừa ý nên lại quẳng nó ra sân, thậmm chí còn nhét cỏ khô vào. Sự thể đã không như cây tưởng tượng!!!!
Cây thứ hai được người thợ thuyền đóng thành cái thuyền câu cá bé tẹo. Nó nghĩ giấc mơ trở thành con tàu lớn chở vua và hoàng hậu đá tan tành...
Người đốn cái cây thứ ba chẳng có mục đích gì nên ông cứ kệ nó ở trong kho.
Nhiều năm trôi qua , những cái cây đã quên đi ước mơ của mình khi xưa. Một buổi tối giá rét, có hai vợ chồng nghèo đi qua nhà bác thợ mộc. Họ bế một đứa bé mới sinh, đang khóc vì lạnh.Mà mẹ nhìn thấy cái nôi đầy khỏ khô ngoài hiên nên đặt đứa bé vào đó. Được ủ ấp trong cái nôi cỏ, đứa bé thôi khóc, Cái cây thứ nhất-nay là cái nôi -cảm nhận được sự quan trọng của mình lúc đó và biết rằng mình đang được đựng trong lòng một kho báu lớn hơn tất cả vàng bạc đá quí :một sinh linh bé bỏng và tình thương yêu cua bố mẹ em bé. Ít lâu sau , người thợ đóng thuyền dùng chiếc thuyền nhỏ đóng băng cái cây thứ hai đi chơi và ngủ thiếp đi. Không may một lúc sau trời trở gió và nổi dông. Thuyền bắt đầu chao đảo, vô cùng nguy hiểm. Bỗng một người dân trên bờ nhìn thấy, vội chèo thuyền của mình thật nhanh tới chỗ người thợ đang ngủ. Bác thợ đóng thuyền tỉnh dậy ú ớ hoảng hốt,nhưng người dân kia đã bỏ thuyền của mình nhẩy sang thuyền của người thợ và lấy hết sức chèo vào bờ.
Lúc đó cái cây thứ hai-nay là cái thuyền-đã biết rằng mình đang chở một vị vua của lòng dũng cảm.
Cuối cùng , cái cây thứ ba, sau một thời gian nằm trong kho tối tăm thì có người đến hỏi mua nó. Người này biến cây thành một cái cột nhỏ rồi vác lên đỉnh đồi, đóng xuống để sắp tới bắc đường dân điện-lần đầu tiên tới vùng hẻo lánh này. Đến khi người ta mắc đường dây điện,cái cây thứ ba- nay là cái cột điện-hiểu rằng mình đang đứng trên đỉnh đồi, cao hơn rất nhiều các cây khác và thực hiện một nhiệm vụ lớn lao khiến ai cũng có thể luôn nhớ tới.
Khi mọi việc diễn ra không theo ý bạn mong muốn không có nghĩa là giấc mơ của bạn đã tan tành rồi. Trong cuộc sống luôn có những "kế hoạch dài hạn", người ta có thể có được những cái mà mình mong ước, nhưng không chắc là đúng như những gì người ta tưởng tượng. Vì vậy, đừng bao giờ thôi mơ ước và hy vọng vào những điều tốt đẹp bạn nhé!!!
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:21 am

Ngụ ngôn về ngọn nến
Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Mọi người đều trầm trồ : “Ồ, nến sáng quá, thật may mắn, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất”. Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ra, lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình : “Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?”. Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau : “Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?”. Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bỗng một lời đề nghị : “Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu”. Mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta tìm được một chiếc đèn dầu. Đèn dầu được thắp lên, còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy đi. Bởi vì nó là ngọn nến.


NHỮNG VẾT ĐINH
Một cậu bé nọ có tính rất xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: 'Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ'.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào.Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kềm chế dần cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào ngày một ít đi. cậu nhận thấy rằng kềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: 'Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ cây đinh ra khỏi hàng rào'.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cây đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu:
'Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn nóng giận, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương khó lành trong lòng người khác.Cho dù sau đó con có nói lời xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi. Con hãy nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác.Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gắp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...'
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:24 am

Vô Đề
“Chú nhà báo! Thực tình em chẳng có gì để nói. Mong chú đừng ghi âm, cũng đừng chép…”

“Hôm đó, em đâu có nghĩ tới tình quốc tế… Thật, em không hề nghĩ”.

“Sự tình hết sức đơn giản, trên đường đi làm về, em nhặt được cái bao, có rất nhiều ngoại tệ. Trời tối, em không dám đứng đợi người đánh mất, vội đến bốt công an. Chú công an đếm hơn một vạn đô la. Em chưa từng thấy số tiền lớn như vậy. Không dấu gì chú, lúc đó em rất sợ! Em muốn chạy mau về nhà. Chú công an cũng không hỏi tên em, chỉ xem qua chứng minh thư. Sáng sớm hôm sau em nghe nói, chú công an đã tìm ra người đánh mất, là một thương gia người Malaysia. Khi ấy làm sao em lại nghĩ đến tình quốc tế được”.

“Xem ra, chú muốn biết một chút lai lịch về em… được, em kể cho chú nghe một điều bí mật mà từ trước đến nay em chưa kể cho ai hay”.

“Chà, nói gì bây giờ, thôi em không nói đâu… mà thôi, nói thì nói… nhưng chú đừng ghi âm đó nghe…”

“Mẹ em là một công nhân quét đường, làm từ ngày mới giải phóng đến nay, quét rác không nổi nên mẹ em xin về hưu. Bốn mươi năm quét rác của mẹ em, rác dồn lại chất thành núi, nhặt được không biết bao nhiêu thứ. Đơn vị mẹ em làm có một quyển sổ ghi lại công nhân nhặt rơi đem nộp 148 đồng hồ đeo tay, 17 dây chuyền vàng, 36 nhẫn vàng, 266 bót đựng tiền, còn bạc đúc, tín phiếu, giấy tờ không kể xiết. Có một lần… Ối! Đợi em kể tiếp…”

“- Có một lần, mẹ em nhặt được một cái bao to, trong đó có một đứa bé mới sinh… Đứa bé đó… chính là em đây…”

“- Em rất thương mẹ, nhưng có lúc… Thôi, em không kể tiếp nữa…”


Nếu Không Có Tình Yêu

Ngày ấy, tôi dạy mẫu giáo tại một ngôi trường nhỏ nằm gọn trong khuôn viên của một tòa nhà ba tầng xinh đẹp. Mỗi sáng, cứ đúng 9 giờ, tất cả học sinh lại tụ tập trong căn phòng lớn, bắt đầu một ngày mới bằng bài thể dục đầu giờ. Hơn 50 đứa trẻ, 3 đến 6 tuổi, ngồi san sát trên những chiếc ghế xinh xinh đủ màu đặt trên tấm thảm dày. Những gương mặt thơ ngây bừng sáng khi chúng háo hức hát vang những bài ca, cùng chia sẻ cho nhau về mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống ...
Một buổi sáng, cô hiệu trưởng gặp toàn thể học sinh trong căn phòng lớn và thông báo :' Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành một thí nghiệm mới'. Cô giơ cao hai cây thường xuân bé xíu đựng trong hai cái chậu con giống hệt nhau. ' Chúng ta có hai cây con trông chúng giống hệt nhau đúng không? ' . Tất cả bọn trẻ , tò mò nhìn vào hai chậu cây, đồng thanh đáp :' Dạ phải '.
' Chúng ta sẽ nuôi dưỡng hai cây con này với cùng chế độ ánh sáng , cùng chế độ tưới nước , nhưng ...với sự chăm sóc khác nhau '. Cô nói tiếp :' Chúng ta sẽ theo dõi xem, điều gì sẽ xãy ra khi đặt một cây trong nhà bếp, cách xa chúng ta, một cây ngay tại đây, trong phòng này, trên lò sưởi '.
Sau khi đặt một chậu trên mép lò sưởi, cô hiệu trưởng dắt bọn trẻ vào bếp, đặt chậu cây còn lại lên quầy. Sau đó cô dẫn những đứa trẻ với những đôi mắt mở to vì bỡ ngỡ trở lại căn phòng lớn .'Chúng ta sẽ đối xử với cây như với một người bạn. Trong vài tháng tới, mỗi ngày chúng ta sẽ hát cho cây thường xuân nghe. Chúng ta sẽ nói cho bạn ấy biết bạn ấy xinh đẹp như thế nào và chúng ta yêu quí bạn ấy biết bao. Chúng ta luôn chúc bạn ấy mọi điều tốt đẹp ...' Một bé gái giơ tay :' Nhưng thưa cô, thế còn cái cây trong bếp thì sao ?'. Cô hiệu trưởng mỉm cười thích thú ' Chúng ta sẽ dùng cây ấy làm cây 'đối chứng' trong thí nghiệm tuyệt vời của chúng ta . Theo các em chúng ta phải làm gì ?'
' Chúng ta sẽ không nói chuyện với nó ?'
' Đúng, dù chỉ một lời thì thầm '.
' Chúng ta sẽ không gởi cho nó lời chúc tồt đẹp nào '.
' Đúng, và chúng ta xem chuyện gì sẽ xãy ra..'
Bốn tuần sau mắt của tôi cũng mở to ngạc nhiên như bọn trẻ. Cây thường xuân trong bếp yếu ớt, mảnh khảnh và chẳng lớn được tí nào. Còn chậu cây đặt trong phòng lớn, được bao bọc bởi những lời yêu thương êm dịu, được bọn trẻ hát cho nghe mỗi ngày, đã lớn gấp ba với những chiếc lá xanh biếc tràn đầy nhựa sống ...Để chứng minh kết quả của cuộc thí nghiệm và cũng để lau khô nước mắt của những đứa trẻ nhạy cảm, lo lắng cho số phận của cây thường xuân kia , cô hiệu trưởng giải thoát cho cảnh lẻ loi của chậu cây thứ hai trong bếp và mang đặt nó trong phòng lớn, bên cạnh chậu thứ nhất .
Ba tuần sau, chậu cây thứ hai đã bắt kịp chậu cây thứ nhất. Bốn tuần sau, chúng cùng lớn mạnh như nhau ...Tôi ghi nhớ mãi bài học này và tự đúc kết cho mình một câu kết luận: Không ai, không vật gì lớn lên được nếu không có tình yêu...
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:30 am

Quà tặng tình yêu của anh lính thủy
Gửi: Đô đốc David L. McDonald - Lực lượng Hải quân
Thưa ngài đô đốc,
Tôi biết lá thư này đến tay ngài chậm mất một năm, nhưng dù sao, điều quan trọng nhất là ngài nhận được nó. Vì có đến mười hai người yêu cầu tôi viết lá thư này gửi ngài.
Tết năm ngoái, tôi và bạn gái đến Mỹ du lịch. Trong suốt năm ngày khốn khổ, mọi thứ đều rối tinh lên. Chúng tôi không có lấy một phút được thở phào. Ngay đúng đêm giao thừa, chúng tôi còn bị mất cắp tiền nên phải vào dùng bữa ở một nhà hàng bình dân cũ kỹ. Chẳng có một chút không khí năm mới nào, cả trong tiệm ăn lẫn trong tim chúng tôi!
Đêm hôm đó trời mưa và lạnh. Trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn có người, tóm lại là rất tẻ nhạt. Có hai cặp vợ chồng người Đức ngồi hai bàn. Một gia đình người Pháp ngồi một bàn. Một người lính thuỷ đang ngồi một mình. Trong góc có một ông cụ đang chơi piano một bản nhạc chậm chạp. Tôi nhìn quanh và để ý ai cũng cặm cụi ăn, im như đá. Người duy nhất có vẻ vui là anh lính thuỷ. Vừa ăn, anh ta vừa viết một lá thư, rồi lại mỉm cười nữa. Bạn tôi gọi một món Pháp, nhưng do không biết tiếng Pháp nên khi họ mang ra, đó là một món chúng tôi không sao nuốt nổi. Tôi bực quá nên hơi to tiếng, và bạn tôi tấm tức khóc! Thật kinh khủng! Còn ở bàn của gia đình người Pháp, ông bố vừa đét cho cậu con trai một cái và nó khóc ré lên. Còn cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.
Một bà cụ cầm giỏ hoa bước vào. Bà ta đi đôi giầy ướt bết lại và mang giỏ hoa đến từng bàn mời mua. Chẳng ai gật đầu. Mệt mỏi ngồi xuống một chiếc bàn, bà quay ra gọi người phục vụ: “Xin cho một bát súp rau!”, rồi quay sang người chơi đàn pianô, bà thở dài: “Joseph, anh có tưởng tượng được không này, một bát súp rau để đón giao thừa? Cả chiều nay tôi không bán được bông hoa nào!”. ông cụ chơi đàn ngừng tay chỉ vào chiếc đĩa đựng tiền “boa” vẫn đang trống không. Lúc đó, anh lính thuỷ trẻ đã ăn xong và đứng dậy. Vừa khoác áo, anh vừa bước lại gần giỏ hoa:
- Chúc mừng năm mới! - Anh mỉm cười rồi cầm hai bông hồng - Bao nhiêu tiền ạ ?
- Hai đôla thưa ông!
ép phẳng một bông hoa để kẹp vào lá thư vừa viết, anh lính thuỷ đưa bà cụ một tờ 20 đôla.
- Tôi không có tiền trả lại, thưa ông - Bà cụ nói - Để tôi đi đổi.
- Không, thưa bà - Anh đáp và cúi xuống hôn lên gò má nhăn nheo - Đó là món quà năm mới.
Rồi anh cầm bông hoa kia đi về phía chúng tôi và lịch sự nói:
- Thưa anh, có thể cho phép tôi tặng bông hoa này cho người bạn xinh đẹp của anh được không ?
Anh đặt bông hoa vào tay bạn tôi, quay ra chúc tất cả mọi người một năm mới tốt lành rồi đi khỏi tiệm ăn.
Tất cả mọi người ngừng ăn. Ai cũng nhìn theo anh lính thuỷ. Ai cũng im lặng. Chỉ vài giây sau, không khí năm mới tràn ngập tiệm ăn, nở bừng như pháo hoa.
Bà cụ chạy đi đổi tờ 20 đôla ra hai tờ 10 đôla rồi đặt một tờ vào đĩa của ông Joseph:
- Joseph, quà năm mới của tôi, anh cũgn phải nhận một nửa, quà của tôi cho anh đấy!
ông cụ mỉm cười và bắt đầu chơi bài “Happy New Year”. Không khí trở nên nhộn nhịp. Thậm chí gia đình người Pháp còn gọi rượu vang mời mọi người.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi còn là một trong số những người đang bị hành hạ trong một tiệm ăn tồi tàn, thì cuối cùng, đó lại là đêm giao thừa tuyệt nhất chúng tôi từng có.
Thưa đô đốc, trên đây là tất cả những gì tôi muốn kể cho ngài nghe. Là người đứng đầu lực lượng hải quân, tôi nghĩ hẳn ngài muốn nghe về món quà đặc biệt mà người lính thuỷ đó đã mang tới cho chúng tôi. Anh ta mang tâm hồn của tình yêu, tâm hồn của năm mới và đã tặng nó cho chúng tôi vào đêm giao thừa năm ngoái ấy. Xin cảm ơn ngài đã đọc, và chúc mừng năm mới.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:31 am

Những nguyên tắc ứng xử và mã số thành công ở mỗi người
Đời người không phải lúc nào cũng như dòng nước trôi êm mà những khó khăn của đời người như dòng sông nhiều phen lên thác xuống ghềnh.
Nhưng tại sao sóng gió với người này lại dễ dàng vượt qua, họ luôn gặp may mắn gặt hái sự thành công, còn với người kia, hình như có một sức mạnh vô hình nào đó luôn ngăn trở, để rồi suốt cuộc đời lận đận, gặp toàn chuyện rủi ro, thất bại.
Có thể đâu đó trên trái đất này đang tồn tại những con người như thế ? Nhưng Họ là ai ? Trong túi hành trang vào đời của họ có những gì được coi là “Bảo bối”.

I. Hành trang vào đời hay những công cụ ứng xử qua các thời đại

1. Cái quý nhất trong hành trang của Đức Phật Thích Ca.

Có rất nhiều đệ tử học Đức Phật Thích Ca, nhưng mãi không đắc đạo. Một lần học họ đánh bạo hỏi xin Đức Phật truyền cho bí quyết.
- Được rồI ! Ngày mai ta sẽ nói.
Sáng hôm sau, các đệ tử có mặt rất sớm. Đức Phật Thích Ca sai chú tiểu đồng bê cho mình một chậu hoa. Ngài ngắt một bông hoa đưa lên, rồi nói.
Toàn bộ bí quyết thành công của ta nằm ở đây !
Trong khi các trò khác đang còn ngơ ngác thì có một trò mắt tự nhiên bừng lên… Đức Phật liền bảo :
Trò kia hiểu được ý của ta. Từ mai ta cho phép người thay ta truyền đạo.
Ý nghĩa thật thâm thuý đến khôn cùng, nếu bạn yêu thích câu phương ngôn “Kẻ nào tặng người khác bông hồng trên tay kẻ đó phảng phất mùi thơm” . Và coi đó như một nguyên tắc đối nhân xử thế.
Có ai không bao giờ khồng yêu thích hoa, chỉ hoa mới hoà đồng được với thế giới tâm linh của con người trong mọi lúc : buồn, vui, đau thương…
Bạn đã bao giờ biết đến triết lý về hoa của người Á Đông. Tất cả đều đẹp, đều tốt, đếu hoàn hảo trong thiên nhiên… Thiên nhiên là nguồn gốc của mọi sự tinh khiết, mà hoa là những gì thân thiết nhất, tinh tế nhất của thiên nhiên…
Mỗi loại hoa có một sắc, một mùi hương riêng nhưng đều làm đẹp cho cánh rừng bằng tất cả những gì có thể…
Hoa tiểu biểu cho sự chuyển vị dấu vết của tự nhiên. Những đường cong uyển chuyển của hoa không chỉ làm đẹp mắt ta nhìn, mà chất chứa bao nhiều bí ẩn của tạo hoá…
Trước hoa, con người có thể hoà đồng với vũ trụ, mở cặp mắt tâm linh, vượt ra ngoài biên giới của thời gian…
Hoa tượng trưng cho sắc đẹp, cho sự khiêm nhường, cho một quá trình lao động cực nhọc. Vì cần phải có một thời gian cây mới đơm hoa, kết quả…
Hoa có đủ mọi đức tính mà một con người cần có : sự yên lặng kiên nhẫn đầy tự chủ, sức mạnh quyến rũ, một tâm hồn trắng trong, thanh khiết, một tấm lòng quảng đại khoan dung…



2. Vật báu trong túi hành trang của Khổng Tử.
Sách Liệt Tử đã chép rằng :
“Tử Hạ hỏi Khổng Tử :
- Nhan Hồi người như thế nào ?
Khổng Tử nói :
- Cái nhân của Hồi hơn ta.
Tử Hạ lại hỏI :
- Tử Cống là người như thế nào ?
- Cái mau mắn của Tử hơn ta.
- Tử Lệ là người như thế nào ?
- Cái dũng của Do hơn ta.
- Tử Trương là người như thế nào ?
- Cái vẻ trang nghiêm của Sử hơn ta.
Tử Hạ thấy làm lạ, đứng dậy thưa :
Vậy thì tại sao bốn người ấy lại còn theo thầy mà học ?
Khổng Tử nói :
Lại đây ta bảo cho, HồI chỉ biết nhân mà không biết lúc bất nhân; Tử chỉ biết mau mắn mà không biết chậm chạp. Do chỉ biết hùng dũng mà không biết nên nhút nhát; Sử chỉ biết trang nghiêm mà không biết lúc ung dung để hoà đồng với mọi người. Nay gồm tất cả những cái hay của bốn người ấy có mà đổi với cái ta có, ta không đổi. Bởi vậy, họ phải thờ ta làm thầy !”
Vậy mới hay Khổng Tử đã thấu suổt cái nguyên tắc quan trọng nhất trong đạo xử thế là phải biết biến: “Dịch cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cử” (có biến mới có thông, có thông mới lâu bền được). Phải biết tuỳ cơ mà biến thông cho hợp thời trung tiết…nếu chỉ khư khư, nhất mực…dẫu hay đến mấy cũng hỏng việc. Mục đích thì có một nhưng có cả ngàn cách để đạt mục đích ấy, vần đề là tìm xem cách nào hợp với khả năng mình nhất, có hiệu quả nhất.
Một ngày kia có hai mầm cây dướI đất trò chuyện với nhau: Chúng ta đang ngầm chứa một sự sống, chúng ta sắp khai sinh, nhưng mặt đất phía trên chúng ta có một tảng đá lớn. Làm thế nào bây giờ ?
Mầm cây thứ nhất nói : chúng ta men theo cạnh tảng đá đó để trồi lên đón ánh nắng mặt trời.
Mầm cây thứ hai nói : sao anh hèn thế, chúng ta cứ đâm thẳng mà lên chứ !
Thế rồi mầm cây thứ hai “dũng cảm” đâm thẳng vào tảng đá và nó không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Còn mầm cây thứ nhất nhô lên bên cạnh tảng đá. Những tia nắng mặt trời đầu tiên được nhìn thấy làm nó sung sướng đến ngây ngất, nó thầm nhủ : “Thế là mình đã khai sinh”. Tảng đá thấy vậy cười bảo : “Người chỉ là một hạt mầm bé tí xíu, có gì đáng tự hào lắm đâu…” Mầm cây buồn lắm, nó nhẫn nại quang hợp, rồi một ngày kia, cây to lớn, hòn đá lăn sang một bên. Hòn đá im lặng suốt đời như thầm trách…Còn cây thì đơm hoa và ngát hương. Chỉ có những đêm thu về nó buồn trong tiếng lá rơi xào xạc, có lẽ nó đang nghĩ về người bạn xấu số của nó. Đâu đó dưới mặt đất này liệu còn bao nhiều mầm hạt có số phận như người bạn của nó…
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:32 am

Vô Đề
Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi:

- Chàng trai, sau trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?

- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. - Chàng trai buồn bã nói.

- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.

- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.

- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?

- Không ạ.

- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?

- Không bao giờ.

- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?

- Cũng không được.

- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?

- Đương nhiên là không.

- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?

- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.

Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:

- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.

- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất.

- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.

- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.

- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.

- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.

- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.

- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.

Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: “Hóa ra, mình cũng là một người giàu có.”


Điều khó nhất trong đạo làm người của Tử Phòng.
Sau khi giúp Lưu Bang xây dựng cơ đồ nhà Hán, Tử Phòng từ chối tước hầu ba vạn hộ nước Tề, vào núi học phép tu tiên của Xích Tu Tử.
Con ông là Bất Nghị, lúc bấy giờ được phong chức quan thị trung trong triều, là người có học vấn uyên thâm, lầu thông kinh sử , lại có tài hiểu thấu lòng người, muốn ông cho một lờI khuyên.
- Thưa cha! Cha cho điều gì là khó nhất trong đạo làm ngườI?
- Khó nhất là luôn tự biết mình là ai. Muốn thế phải hiểu rõ cái thời mình đang sống…
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:33 am

Điều tâm đắc nhất của cụ Nguyễn Du.

Có lẽ các nhà bác học phương Tây khi phát minh ra bom nguyên tử, vũ khí hạt nhân đều đã từng tự hào về tài năng lỗi lạc của mình. Nhưng rồI cũng có lúc họ phải xám hối cho dù chỉ là vô tình trở thành kẻ tiếp tay cho sự tàn sát nhân loại. Nhà bác học Nga Anderei Sakharov đã ghi trong hồI lý của mình về bi kịch đầy xúc động của nhà bác học nổI tiếng của Mỹ: Robert oppenheimer- ngườI đầu tiên chế tạo ra bom nguyên tử: “ ngày 6/8/45 một trái bom nguyên tử có sức phá huỷ khổng lồ 20 kiloton đã được thả xuống Hiroshima… Robert Oppenheinmer đã tự giam mình vào căn phòng trong lúc các đồng nghiệp trẻ của ông chạy quanh phòng thí nghiệm Los Alamos reo hò mừng rỡ và ông đã khóc trong buổI hội kiến vớI tổng thống Truman “. Và có biết bao những kẻ lên đến bậc thang của sự giàu sang và danh vọng bằng con đường dã man tàn bạo. CuốI cùng đều phải trở về với ước muốn đánh đổi cả cuộc đời lấy một chữ Tâm để được thanh thản trút hơi thở cuối cùng.
Chữ Tâm đã trở thành điểm xuất phát ( cái gốc) có trong bản chất xã hội của con người và đồng thời cũng là đỉnh cao của mọi tài năng “Tài thu phục nhân tâm” Tài càng cao thì đức phải càng phải rộng.
Bi kịch do sự thoái hoá sau hàng bao nhiêu thế kỉ phát triển nền văn minh vật chất đã đưa người phương Tây tìm về một chân lý rất đơn giản trong tiềm thức xa xưa của người phương Đông mà được đại thi hào Nguyễn Du coi như một báu vật .
“ Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài “
Tâm mà sáng thì làm việc gì cũng dễ được mọi người ủng hộ và dễ thành công.


Đoạn trường ai có qua cầu mới hay.
Nếu bạn chưa bao giờ bị điện giật thì bạn có nghe cả trăm lần “điện giật đau lắm” bạn cũng không thể nào cảm nhận được cái đau đó như thế nào. Nhưng nếu bạn đã bị một lần thì…Chỉ có sự trải nghiệm bằng dằn vật lo âu, sự lao động hết mình, nếm mùi những thất bại, bạn mới cảm nhận được niềm vui sướng của sự thành công.
Truyền thuyết xưa có kể rằng. Vào lúc sáng tạo xong thế giới, xếp đặt trật tự cho muôn loài, trong khi báu của Thượng đế còn hai thứ bảo bối quý nhất là Bất Tử và Hạnh Phúc. Con người biết đươc tin đó, liền đến xin với Thượng đế.
- Thưa Thượng đế, con nghe nói Thượng đế có hai thức bảo bối quý là sự bất tử và hạnh phúc, xin Thượng đế hãy ban cho con. Nếu Thượng đế ban cho con, con xin quy phục và mãi mãi tôn thờ Thượng đế, bằng không, con sẽ náo loạn thế gian và cũng sẽ chẳng để Người yên.
Thượng đế nghe xong những lời yêu cầu đó của con người, không những không cho những lời đó xấc xược, mà còn hiền từ nói:
Đó là hai giống cây quý nhất mà hạt của nó nằm lẫn trong túi hạt giống này. Một thứ cây sẽ cho quả bất tử, nếu con người ăn vào sẽ thành bất tử. Một thứ cây cho hoa hạnh phúc, nếu con người được nhìn thấy sẽ có hạnh phúc.
Nghe tới đó con người mừng lắm, vội vã hỏI:
Xin Thượng đế hãy chỉ cho làm thế nào con nhận biết hai hạt giống cây quý hiếm trong muôn vàn hạt giống của các loài hoa trái khác.
Thượng đế đáp:
Người hãy đem gieo tất cả các hạt giống này và hãy nhớ chăm sóc chúng đến ngày chúng đơm hoa kết trái. Cây nào có tất cả các quả chín cùng một lúc thì cây đó là cây bất tử. Cây nào có tất cả các hoa nở cùng một lúc, đó là cây hạnh phúc.
Con người sung sướng làm theo lời Thượng đế. Gieo trồng chăm sóc vất vả ngày đêm, hồI hộp mong chờ cây đơm hoa kết trái. Các giống cây lần lượt đơm hoa kết trái. Qua xuân, hạ, thu, đông con người lần lượt được hưởng những trái cây mình trồng nhưng không thấy có loài cây nào như Thượng đế nói. Sự lao động vất vả, niềm vui khi thấy cây trổ hoa, sự hồi hộp mong chờ mùa quả chín… dần dần làm cho người bừng sáng một chân lý: “ Bất tử chỉ có được ở sự sinh sôi của muôn loài hoa trái mình gieo trồng. Còn hạnh phúc là niềm tin sau những tháng ngày lao động vất vả được nếm thử chính những loài hoa trái đó”.
Về Đầu Trang Go down
VạnKiếpSầu
Tối Thượng Cấp
Tối Thượng Cấp
VạnKiếpSầu


Tổng số bài gửi : 260
Join date : 30/06/2008
Đến từ : VS Hội ^_^

Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitimeThu Jul 10, 2008 6:33 am

Giáng sinh vui vẻ!
Christa Holder Ocker


"Ta sẽ chẳng bao giờ quên chú mày được", ông già lẩm bẩm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông. "Ta đã già rồi. Ta không thể lo cho chú mày được nữa."
Nghiêng đầu qua một bên, con chó nhìn ông chủ. "Gâu gâu! Gâu gâu!" Nó vẫy đuôi tíu tít, nó muốn biết ông chủ đang định làm gì.
"Ta không thể lo cho ta được nữa, đừng nói gì đến phải lo cho chú mày." Ông già húng hắng ho. Ông lấy một chiếc khăn tay và hỷ mũi thật mạnh.
"Ta sắp phải tới nhà dưỡng lão, ta không thể đem theo chú mày được. Ở đó người ta không cho nuôi chó, chú mày biết đó."
Với tấm lưng còng xuống vì tuổi tác, ông già cúi xuống vuốt ve đầu con chó.
"Chú mày đừng có lo. Chúng ta sẽ tìm một căn nhà thật đẹp cho chú mày." Ngẫm nghĩ một lúc ông già nói thêm, "Mà với vẻ bề ngoài đẹp trai của chú mày, chúng ta sẽ chẳng có khó khăn đâu. Ai cũng thích có một con chó đẹp."
Con chó đập đuôi thật mạnh. "Gâu, gâu, gâu, gâu." Vào lúc đó, mùi của ông già trộn lẫn với mùi thức ăn thơm phức tạo cho con chó cảm giác ấm cúng. Nhưng sau đó một cảm giá sợ hãi lại xuất hiện. Con chó cụp đuôi đứng lặng.
"Lại đây nào." Khó nhọc, ông già quỳ xuống sàn và âu yếm kéo con chó lại gần. Ông buộc một sợi dây màu đỏ thành một cái nơ lớn quanh cổ con chó. Sau đó ông buộc một mảnh giấy vào sợi dây. Con chó lo lắng không biết có cái gì ghi trong mảnh giấy đó.
"Trong giấy ghi là," ông già đọc lớn, "Giáng Sinh Vui Vẻ! Tên tôi là Monsieur DuPree. Tôi khoái ăn sáng với thịt hun khói và trứng - cả bắp rang nữa. Tôi khoái ăn chiều thịt với khoai tây nghiền. Chỉ vậy thôi. Tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Đổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất."
"Gâu gâu! Gâu gâu!" Con chó bối rối và đôi mắt nó như muốn hỏi, điều gì đang xảy ra vậy?
Ông già lại hỷ mũi vào khăn tay một lần nữa. Bám vào thành ghế, ông từ từ đứng dậy. Vừa mặc áo khoác, ông với tay lấy cái xích của con chó và nói nhẹ nhàng, "Lại đây nào, anh bạn già." Ông mở cửa bước ra bên ngoài không khí lạnh lẽo và gió rít, kéo theo con chó. Bóng chiều nhập nhoạng. Con chó kéo ghì lại. Nó không muốn đi!
"Đừng làm ta khó xử mà. Ta hứa với chú mày, sống với người khác chú mày sẽ sung sướng hơn ở với ta."
Đường phố vắng hoe. Tuyết bắt đầu lác đác rơi. Ông già và con chó cất bược đi trong cơn gió rét. Rất nhanh tuyết bắt đầu phủ lên lề đường, cây cối và những tòa nhà xung quanh.
Sau một lúc lâu, ông già và con chó đến trước một tòa nhà lớn được bao quanh bởi những cây cao đang quay cuồng và rú rít trong cơn gió. Ông già dừng lại. Con chó cũng dừng lại. Run lên vì lạnh, họ lại gần tòa nhà. Ánh sáng lung linh chiếu ra từ mọi cửa sổ, còn từ trong nhà vang ra tiếng ca mừng Giáng sinh.
"Đây sẽ là tòa nhà cho chú mày đó." ông già nói, nghẹn ngào với từng lời của chính mình. Ông già cúi xuống cởi xích ra khỏi cổ con chó, rồi mở cửa rào thật nhẹ để nó không kêu. "Tới đi. Tới cào cánh cửa kia kìa."
Con chó nhìn tòa nhà và nhìn lại ông chủ rồi lại nhìn lại vào tòa nhà. Nó không hiểu. "Gâu gâu! Gâu gâu!"
"Tới đi." Ông già đẩy con chó. "Ta không còn giúp gì cho chú mày được nữa," ông già gắt "Tới ngay đi!"
Con chó đau lòng. Nó nghĩ ông chủ nó không còn thương yêu nó nữa. Nó không thể hiểu nổi rằng, mặc dù ông già thương yêu nó hết mực, ông không thể lo cho nó được nữa. Từ từ, nó rụt rè bước tới, leo lên bậc thềm. Nó cào lên cánh cửa. "Gâu gâu! Gâu gâu!"
Ngoái lại, nó thấy ông chủ nó nấp sau một cái cây khi cánh cửa mở ra. Một cậu bé xuất hiện trong cánh cửa lấp loáng bởi ánh đèn hắt ra từ đằng sau. Khi cậu bé thấy con chó, cậu giơ hai tay lên và la lớn "Trời ơi, Bố Mẹ ơi, xem ông già Noel đem lại cho con cái gì nè!"
Nước mắt lưng tròng, ông già nhìn cảnh đó từ phía sau cái cây. Ông thấy người mẹ đọc mảnh giấy rồi nhẹ nhàng âu yếm kéo con chó vào bên trong. Mỉm cười, ông già lấy tay áo khoác đã lạnh cứng chùi nước mắt rồi ông biến mất vào bóng đêm, chỉ thoảng nghe "Chúc Giáng Sinh Vui Vẻ, anh bạn của tôi."
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )   Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST ) - Page 2 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Những câu chuyện để chúng ta cảm nhận ( ST )
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
 Similar topics
-
» Câu chuyện con ốc biển (ST)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
VS Guild's 4rum :: Tản Mạn Cà Phê Chiều Thứ 7 :: Quà Tặng Cuộc Sống-
Chuyển đến